Chương 2

Sau khi Lục Lập Phong rời đi, người hầu dẫn Tống Thần đến căn phòng đã chuẩn bị riêng cho cậu.

Trên ban công, Tống Thần dựa vào lan can nhìn xuống bể bơi trong xanh bên dưới, cậu vẫn luôn cảm thấy bóng lưng của người đàn ông ngồi trên xe lăn mà cậu vừa nhìn thấy hình như có chút quen thuộc.

Cậu nhíu mày, hai bóng người trong đầu chồng lên nhau rồi bị cậu mạnh mẽ tách ra.

Làm sao có thể được, người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng cao to vạm vỡ, cánh tay chắc nịnh, có thể ôm cậu lên cầu thang một cách dễ dàng, làm sao người đó có thể là một người bệnh ngồi xe lăn được.

Chắc là cậu ấm đầu rồi nên mới liên tưởng hai người không liên quan lại với nhau.

Lục Lập Phong ném đối tượng xung hỉ của mình vào căn phòng này, không quan tâm, thậm chí còn biến mất luôn.

Mọi người hầu trong biệt thự đều gọi cậu là Tống thiếu một cách vô cảm, trong lời nói của họ không có bất kỳ sự tôn trọng nào, như thể họ đang cố gắng kìm nén sự khinh bỉ của mình vậy.

Là một thứ "hàng hóa" được bán tới đây, cậu chẳng còn chút phẩm giá nào cả.

Cũng không biết có phải vì mới đổi chỗ ở, chưa thích ứng với thời tiết hay không, Tống Thần nằm trên giường cả ngày, mới xoa xoa cái bụng trống rỗng đi xuống lầu tìm đồ ăn.

Trong phòng khách hay phòng bếp đều không có người, bên ngoài sắc trời dần tối, ánh đèn đường phản chiếu trên những tán lá cây ánh sáng mờ mờ.

Trong bếp Tống Thần chẳng tìm được thứ gì để ăn,ngay cả tủ lạnh cũng trống không, chỉ có mấy chai nước.

Không có thức ăn trong bếp, cậu tiếp tục tìm kiếm trên những chiến trường khác rồi tới nhà ăn.

Sau khi từ bên ngoài trở về, Lục Hàn Xuyên vừa đi tới phòng khách liền nhìn thấy con thỏ nhỏ đang chổng mông lục lọi tủ rượu ở góc nhà ăn.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Tống Thần giật mình, cơ thể cậu run lên một cái, đầu cậu đập mạnh vào cái tủ phía trước.

Tống Thần chua xót xoa xoa trán, vừa nhìn thấy Lục Hàn Xuyên, ngay lập tức cậu lui về phía sau một bước theo bản năng.

Không hiểu tại sao cậu rất sợ người đàn ông này. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh, cậu cảm thấy mình như một con mồi vậy.

"Cháu... Cháu đi tìm cái gì đó để ăn." Tống Thần không kịp áp chế nỗi sợ trong lòng, cậu lắp bắp nói.

“Không ăn cơm sao?” Lục Hàn Xuyên trầm giọng hỏi.

Tống Thần lắc đầu: "Không có, cháu ngủ quên, xuống lầu cũng không có ai."

Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Thần cảm thấy sau khi cậu nói xong, người đàn ông trước mắt lập tức sầm mặt lại.

Lục Hàn Xuyên đưa tay về phía cậu: "Đưa điện thoại cho tôi."

"Dạ? Vâng..." Vô tình cậu thấy ánh mắt của người đàn ông, cậu vội vàng quay mặt đi chỗ khác, vừa quay đầu vừa rút điện thoại ra đưa anh.

Khi điện thoại di động được đưa qua, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, Tống Thần cảm thấy ớn lạnh.

Thân nhiệt thấp như vậy, chẳng lẽ sức khoẻ hắn không tốt sao?

Tống Thần bất giác có chút thương cảm, ánh mắt cậu rơi vào đôi chân đang khoanh lại của người đàn ông.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Sau khi gửi tin nhắn đi, Lục Hàn Xuyên trả lại điện thoại cho cậu.

"Không, không có gì." Tống Thần nhận lấy rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Mười phút sau, trên bàn ăn đã bày ra mấy món ăn.

Tống Thần cắn đũa, ngước mắt lên rồi trầm giọng hỏi: "Chú không ăn sao?"

Lục Hàn Xuyên nhẹ giọng đáp lại: "Tôi ăn rồi."

"..." Tống Thần híp mắt, cậu nhét một đũa cơm trắng to tướng vào miệng rồi nhai một cách chậm rãi.

Không ăn thì đừng có ngồi đấy trơ mắt nhìn tôi, áp lực lớn quá, rất dễ khó tiêu.

Tống Thần không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy, đối phương cũng không nói gì, hắn còn sai người đi mua đồ ăn cho cậu nữa.

Cậu căng da đầu mà gắp thức ăn vào miệng, ăn mà không biết thức ăn có vị gì.

Thôi kệ, no bụng là được rồi.

Khi con thỏ nhỏ ăn, hai má phồng lên, hai lọn tóc trên đỉnh đầu theo động tác của cậu cũng đung đưa, Lục Hán Xuyên không khỏi nghĩ đến bộ dáng đêm đó của cậu.

Ánh mắt của người đàn ông trước mắt quá mức sắc bén, Tống Thần có cảm giác sau lưng có ai đang đâm cậu, cậu vội vàng nuốt xuống miếng thức ăn rồi sờ sờ má hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?"

Khi yết hầu của cậu lăn lộn, Lục Hàn Xuyên cố nén cơn nóng trong l*иg ngực: "Không ạ."

"Ồ." Tống Thần cúi đầu tiếp tục ăn tiếp, càng ngày cậu càng cảm thấy người đàn ông này thật kỳ lạ.

Chẳng lẽ trên thế giới này còn tồn tại người có sở thích xem người khác ăn hay sao?

Sau khi ăn thêm hai miếng, cậu nghe thấy tiếng xe lăn lăn rời đi, áp lực mạnh mẽ biến mất theo sự ra đi của người đàn ông, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, Tống Thần buồn chán ngồi khoanh chân trên giường nghịch điện thoại di động, cậu tìm tên quán bar mà mình đến hôm đó, HOP.

Một quán bar có một trang riêng trên Weibo nhưng chỉ có một liên kết ở đầu trang.

Tống Thần tò mò nhấp vào, một trang web có giao diện tối hiện ra: Chào mừng đến với vũ hội hoá trang của bù nhìn.

Cái tiêu đề này giống như của một thế giới ảo vậy.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi nghiên cứu kĩ, cậu phát hiện, vũ hội này được tổ chức vào ngày 16 hàng tháng, hôm cậu đến trùng hợp cũng là ngày 16.

Nhìn chữ "Wellcome" đỏ tươi, cậu nghĩ ngay đến vết máu nơi khóe miệng của chiếc mặt nạ ma cà rồng đó.

Ban ngày ngủ quá nhiều, Tống Thần trằn trọc mãi cũng không ngủ được.

Sau khi xem điện thoại một lúc, cậu lật người ngồi dậy.

Đêm khuya, mọi thứ đều im lặng.

Trên con đường nào đó trong thành phố, những ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời.

Tống Thần xuống xe taxi, cậu đi xung quanh quán HOP vài vòng rồi nhìn chằm chằm cái biển hiệu thần thần bí bí một hồi, cuối cùng cậu nghiến răng nghiến lợi bước vào.

Cậu chỉ đi xem một chút, không phải đi tìm người.

Quán bar đêm nay đã bình lặng trở lại.

Trên sân khấu, một chàng trai mặc đồ hip-hop đang chơi guitar và hát những giai điệu dân ca, bầu không khí tĩnh lặng và xa xăm, một khung cảnh hoàn toàn khác với ngày hôm đó.

Cũng giống như Lọ Lem sau mười hai giờ đêm, tất cả những bí ẩn lộng lẫy đều biến mất, mọi thứ trở về với vẻ nhạt nhẽo vô vị.

Tống Thần ngồi trước quầy bar và gọi một ly cocktail màu xanh nhạt.

Cậu nhấp một ngụm, mùi rượu thoang thoảng lan tỏa giữa môi và răng. Giống như nữa đêm xuất hiện ảo giác, sau khi uống xong, cậu thấy cả người lâng lâng.

Tống Thần lại thấy người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng, vụt qua ở góc tường rồi lại nhanh chóng biến mất ở chỗ hành lang sâu thẳm.

Đằng sau hắn ta là một cậu bé.

Chậc chậc... Mới có mấy ngày mà hắn ta lại có con mồi mới rồi ạ?

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Tống Thần không còn nếm được vị ngọt, vị chua hiện lên trên môi và lưỡi, giống như gai nhọn cắm ở đầu lưỡi nhưng không thấy máu, cậu không thể chịu nổi nữa rồi.

Không tốt chút nào!

Tống Thần đặt ly rượu lên quầy bar rồi đứng dậy và đi về phía nơi người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng biến mất.

Cậu chỉ vào xem chứ không có ý

gì khác.

Đường đi rất tối, thỉnh thoảng trên tường có một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.Tống Tống Thần chậm rãi đi về phía trước, cậu có cảm giác như mình đã đột nhập vào một tòa lâu đài thời trung cổ, dưới chân có gai và hoa hồng đen đang nở rộ.Bầu không khí tĩnh lặng, không có ai ở đây cả.

Sau khi đi được một đoạn, Tống Thần dừng lại và nhìn chằm chằm lối vào.

Sau lưng, một mùi thơm nhàn nhạt đột nhiên tới gần.

Sau lưng cậu, một bàn tay bí ẩn trong bóng tối đột nhiên vươn ra bịt lấy miệng cậu.

Tống Thần chưa kịp phản kháng thì người bí ẩn đó đã kéo cậu vào một góc tường.

Bả vai cậu áp sát vào bức tường lạnh lẽo.

Phía trước cậu là l*иg ngực cường tráng của người đàn ông mang mặt nạ ma cà rồng.

Con thỏ nhỏ lại chui đầu vào lưới, nửa đêm nửa hôm ngài ma cà rồng đang hưng phấn làm sao có thể thả con thỏ nhỏ này đi được chứ.

Bàn tay của người đàn ông đang nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, Tống Thần ngứa ngáy xoa xoa lòng bàn tay, ngón tay cậu đã chạm vào mép mặt nạ.

Lục Hàn Xuyên nắm tay cậu lại để cậu khỏi tháo mặt nạ của anh: "Con thỏ nhỏ không thể lộn xộn được."

Tống Thần ngây người chớp chớp mắt.

Không biết Lục Hàn Xuyên lấy miếng vải đen bịt mắt ở đâu để che đi đôi mắt đỏ hoa đáng thương của cậu.

Lục Hàn Xuyên cúi xuống cắn vành tai con thỏ nhỏ, anh trầm giọng nói khẽ, giọng nói tràn đầy sự dụ hoặc: "Chào mừng đến với đêm nay, con thỏ nhỏ của tôi."

Lục Hàn Xuyên nắm lấy tay con thỏ nhỏ ngoan ngoãn rồi chậm rãi đi vào màn đêm thần bí.

Trong căn phòng tối om, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống thành cốc, Lục Hàn Xuyên lắc lắc cốc, cúi đầu uống một ngụm rồi hôn lên gáy con thỏ nhỏ.

Mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy của rượu lan tỏa giữa môi và răng của hai người, sự phản kháng cuối cùng trên cơ thể Tống Thần dần tan biến trước sự dịu dàng nóng bỏng của người đàn ông.

Con thỏ nhỏ tốt bụng của đêm nay được định sẵn để trở thành con mồi trong vòng tay của người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng.

Ngoài cửa sổ, dưới sương mưa ẩm ướt, đóa hoa hồng mỏng manh nở rộ đang đung đưa,lộ ra vẻ say sưa.

Hương thơm ngọt ngào và béo ngậy của căn phòng tan chảy trong cái nóng thiêu đốt ngày càng tăng.

Đêm nay, ánh trăng thật quyến rũ.Khi Tống Thần tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Rèm trong phòng vẫn chưa được kéo ra, ánh sáng trong phòng rất yếu, chỉ có thể thấy mọi thứ mờ ảo.

Tống Thần trở mình, cảm giác khó chịu không nhiều lắm.





Người đàn ông tối hôm qua rất dịu dàng, nụ hôn của hắn giống như nước chảy mùa xuân, ấm áp đến mức khiến người ta không thể không đắm chìm trong đó.Cậu vùi đầu vào gối, cậu thấy cảm giác này không tệ lắm, chắc chắn sẽ có lần sau.

Tống Thần nằm trên giường hồi lâu, đến khi bụng cậu réo lên, cậu mới trở mình đứng dậy.

Có một xấp tiền được đặt ở tủ đầu giường.

Vừa nhìn thấy xấp tiền, Tống Thần không khỏi sửng sốt, vài giây sau, cậu lại nhướng mày, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi mặc quần áo, cậu cầm lấy xấp tiền rồi ra ngoài.

Tống Thần giải quyết bữa sáng ở bên ngoài rồi mới trở về biệt thự Lục gia.

Cậu mới thay giày ngoài cửa, vừa định lên lầu thì phòng khách truyền đến một giọng nói trầm trầm: "Tối hôm qua cậu đi đâu?"

Cậu đứng khựng lại, những ngón tay để bên hông nhẹ nhàng nắm chặt lại, cậu cảm thấy rất tội lỗi, giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp vậy.

“Cháu… cháu, tối hôm qua cháu về nhà.” Cậu vội vàng bịa ra một lý do.

Lục Hàn Xuyên đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí tài chính, trên tay anh là một tách cà phê đen đang bốc khói.

“À.” Lục Hàn Xuyên thấp giọng đáp.

Tống Thần căng thẳng mím môi dưới nói: "Chú, vậy cháu lên lầu trước."

“Đi đi, buổi tối nhớ ăn cơm đúng giờ.” Lục Hàn Xuyên trầm giọng nói.

"Dạ vâng chú." Tống Thần chậm rãi xoay người đi lên lầu, cảnh tượng cuối cùng cậu thấy là cảnh Lục Hàn Xuyên nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm.

Tống Thần cảm thấy anh trông giống như một cán bộ già, nghiêm nghị và cổ hủ.

Trong phòng khách, Lục Hàn Xuyên đặt cốc cà phê xuống, trên đôi môi mỏng hơi mím lại có một vết cắn rõ ràng, là vết cắn của con thỏ nhỏ đêm qua để lại khi nó không thể kiểm soát lực cắn của mình.