Chương 1

Trong quán bar lờ mờ ánh đèn, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ che đậy tất cả sự thật, chỉ để lại những điều phi lý bịa đặt. Tống Thần ra ngoài ăn tối nhưng lại vô tình lạc vào quán bar bí ẩn này, khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì cậu đã bị ép lên sàn nhảy.

Một người phục vụ mặc lễ phục bước tới đưa cho cậu một chiếc mặt nạ cho kẻ lạc loài: "Thưa ngài, đây là vũ hội hóa trang, xin mời đeo mặt nạ vào."

Tống Thần đưa tay nhận lấy, cậu phát hiện mặt nạ có hình một con thỏ, có cái mũi màu đỏ và hai cái tai dài dài.

Tống Thần chán ghét cầm trong tay, cậu vừa định bảo phục vụ đổi cái khác thì phát hiện người nọ đã biến mất.

Trong tầm mắt cậu chỉ còn mấy bóng lưng đang đung đưa dưới ánh đèn.

Tống Thần nhíu mày, cậu vừa đi một bước về phía cửa quán bar thì cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy: "Anh thỏ, đi với em đi."

"...?" Trước khi nhìn thấy người vừa nói, cậu đã bị cưỡng ép lôi đi.

Có rất nhiều khách trong quán bar, ai cũng ôm ôm ấp ấp, bầu không khí ở đây rất kì lạ. Tống Thần bị kéo ra khỏi đám đông, một người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly đột nhiên đưa tay ra trước mặt cậu.

Chóp mũi xộc vào một mùi thơm nhàn nhạt, trong ánh đèn lờ mờ, Tống Thần thoáng nhìn thấy người đàn ông đang cất đi một lọ thuốc nước gì đó.

Ở phòng trong cùng của toilet, Tống Thần đang ngồi trên nắp bồn cầu, cả người cậu rất khó chịu. Làn da tiếp xúc trực tiếp với không khí bị nhuộm đỏ, chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn vào thật muốn cắn.

Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp, suy nghĩ hỗn loạn, trong l*иg ngực bốc lên lửa giận, cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết mất.

Tống Thần khẽ mở cửa rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài, cậu tự hỏi người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly kia có còn canh giữ ở bên ngoài hay không.

Tiếng bước chân truyền đến, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Tống Thần.

Người đàn ông vừa rửa tay xong, lúc quay người lại thì bị một con thỏ đυ.ng phải, đôi tai bông xù khẽ giật giật.

Tống Thần ôm lấy cổ người đàn ông, dùng toàn bộ sức nặng đè lên người hắn, cậu cọ cọ gò má nóng hổi vào chiếc cằm mát lạnh của hắn, rồi nói với giọng mềm mại ướŧ áŧ: "Giúp tôi với."

Dưới lớp mặt nạ, con thỏ nhỏ mềm mại lộ ra đôi mắt đỏ hoe ướŧ áŧ và phủ đầy hơi nước.

Môi mỏng của người đàn ông mấp máy, hắn còn chưa kịp phát ra âm thanh, con thỏ nhỏ này đã nhe hàm răng trắng nõn, cắn cắn môi nói: "Thật khó chịu."

“Tự nguyện?” Người đàn ông ôm con thỏ nhỏ nóng bỏng vào lòng, nhếch môi nói.

"Uhm."

Hương thơm ngọt ngào rất nhanh đã bị tiêu tán trên đường đi.

Trên chiếc giường lớn rộng rãi của khách sạn, trong khoảnh khắc áp lưng vào tấm chăn lụa mềm mại, Tống Thần cảm thấy cơ thể cậu như đang bồng bềnh trên mây.

Cậu chưa kịp nằm xuống thì bỗng nhiên một vật to lớn đã đè lên người cậu, không ngừng trầm luân trong lửa dục.

Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông khiến khóe mắt Tống Thần đỏ hoe.

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa to lúc nào không hay.

Hạt mưa đập vào kính cửa sổ càng lúc càng nhiều.

Bầu không khí nóng ẩm và ngột ngạt.

Bầu trời trắng như bụng cá, những hạt mưa nhỏ dần tạnh.

Cuối cùng Tống Thần cũng được buông tha, cậu chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Đã đến lúc bình minh ló dạng, những chú chim đang nhảy giữa các cành cây.

Tiếng ríu rít ồn ào làm người khác nhức đầu.

Tống Thần sững sờ mở mắt ra, ánh nắng chiếu vào con ngươi của cậu, theo bản năng cậu muốn dơ tay lên che mắt. Cảm giác đau nhức lan khắp cơ thể khiến cậu phải rên lên một tiếng.

Cảnh tượng tối hôm qua lần lượt hiện lên rõ ràng trong đầu, Tống Thần cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay cả ngón chân cũng mềm nhũn không còn chút sức lực.

Chuyện xảy ra đều do cậu tự nguyện, ngoại trừ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cậu cũng không thấy có gì bất an hết.

Cậu cố chống đỡ cơ thể mềm nhũn ngồi dậy, nhặt quần áo vứt trên thảm rồi nhìn lại người đàn ông đang ngủ đang quay lưng về phía mình, cậu lấy hai trăm tệ trong ví ra, do dự một lát, cậu quyết định để lại một trăm tệ.

Tống Thần khập khiễng ra khỏi phòng khách sạn, tiếng bước chân tan biến trong ánh ban mai, trên chiếc tủ đầu giường trống không là một trăm tệ.

Sau khi ra khỏi khách sạn và lên xe taxi, Tống Thần vẫn cảm thấy khắp người không được khỏe, ngay cả ngón tay cũng đau nhức.

Khi đi ngang qua hiệu thuốc, cậu ghé vào hiệu thuốc mua thuốc.

Sau đó, cậu cuộn tròn trên ghế sau của xe taxi và mắng người đàn ông đeo mặt nạ kia không dưới tám trăm lần.

Đây là ngày thứ ba sau khi Tống Thần xuyên sách, tối hôm qua, người cha ham mê cờ bạc của nguyên chủ đã đồng ý gả cậu cho một người đàn ông ở Lục gia để xung hỉ.

Cậu không cam tâm mà chạy ra khỏi nhà, một loạt sự cố xảy ra làm cậu tạm thời quên mất chuyện xung hỉ.

Trở về nhà với một cơ thể mệt mỏi, Tống Thần vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước ấm, nhìn những vết tích trên khắp cơ thể, cậu không thể không nghĩ đến chiếc mặt nạ ma cà rồng đó.

Nhận thức về chuyện tối hôm qua của cậu rất hỗn loạn, ngoại trừ chiếc mặt nạ ra, cậu không nhớ rõ khuôn mặt của người đàn ông đấy.Cậu cũng không muốn nhớ lại chuyện tình một đêm đấy, một đêm qua đi, trò chơi kết thúc.

Tống Thần nằm trên giường lấy một ít thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương, mặt cậu tái nhợt đi vì đau, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, vừa rồi đi tắm thật lãng phí thời gian.

Sau khi thoa thuốc, Tống Thần ngã vật xuống giường, đến cả ngón tay cậu cúng không muốn động, cậu ngủ thϊếp đi.

Lần này thật sự có chút quá mức, cậu đã nghỉ ngơi hai ngày mà vẫn không thấy tốt hơn.

Ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, Tống Thần nhìn xương quai xanh của mình đầy vết xanh đỏ phản chiếu trong gương, đã một ngày một đêm mà vết hằn vẫn còn rõ ràng.

Kiếp trước người đàn ông kia là chó phải không? Cắn mạnh thế cơ chứ!

Tống Thần xoa xoa cái eo còn đau nhức rồi ra khỏi phòng đi tìm đồ ăn, vừa mới đi vào phòng khách, cậu thấy trên sô pha có rất nhiều người đang ngồi.

Người cha nghiện cờ bạc của cậu vẫy vẫy tay cười nói với cậu: "Tiểu Thần, mau tới đây, đây là nhị thiếu gia của Lục gia, cậu ấy tới đón con."

Chết tiệt! Sao cậu lại quên khuấy cái vụ xung hỉ này chứ.

Mọi người đi ra cửa, Tống Thần còn chưa kịp chạy thì đã bị người cha nghiện cờ bạc bán đứng, ép cậu lên xe.

Tống Thần vừa mệt vừa đói, cậu ngây người nép vào góc ghế sau.

Tống Thần mệt mỏi nhướng khóe mắt nhìn chằm chằm mái tóc vàng khô xơ của mình trong vài giây, cậu không thèm phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cửa xe bị đóng sầm lại, tài xế còn chưa kịp đạp ga thì Lục Lập Phong đã không nhịn được dạy dỗ cậu một phen: "Chuyện tự mình đến đây tôi không có hứng thú, nếu không phải tại ông nội bắt tôi đến đây, tôi sẽ không đến đón cậu đâu."

Sau khi uy hϊếp xong, Lục Lập Phong không nhận được bất kì sự phản hồi nào, hắn tự giác quay đầu đi, trong lòng thầm tính kế phải đối phó với con cɧó ©áϊ ham tiền này như thế nào.

Bán thân lấy tiền, chắc đã ngủ với nhiều người rồi.

Xe dừng lại trong sân biệt thự của nhà họ Lục, Lục Lập Phong xuống xe trước rồi đóng sầm cửa xe lại.

Tống Thần ngáp ngáp rồi mở mắt ra.

Cậu nghe tài xế nói: "Tống thiếu, đến nơi rồi."

“Ồ, được rồi.” Cậu vươn vai, đẩy cửa bước xuống xe.

Lục Lập Phong, người vào phòng trước đã biến mất, Tống Thần đứng trong phòng khách trống rỗng, chẳng có ai chú ý đến cậu cả.

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi xuống lầu, người đó tưởng cậu là người hầu mới được tuyển vào, anh ta nói với cậu: "Lên lầu với tôi."

Tống Thần nghiêng đầu liếc anh ta một cái rồi nhấc chân đi theo.Nhị thiếu gia nhà họ Lục chẳng những đầu thiếu mấy sợ dây thần kinh còn không phong độ nữa.

“Vào đi, phục vụ Lục tiên sinh cho tốt.”

Tống Thần không hiểu, cậu ngẩn người đứng ở trước cửa rồi bị người đẩy từ sau lưng.

Cậu mất thăng bằng mà ngã vào phòng.

Trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, ánh chiều tà bao trùm lấy anh, khuôn mặt tuấn tú dường như được một bậc thầy nghệ thuật vẽ nên.

“Lại đây.” Thanh âm lạnh lùng đánh tan sự ấm áp trong phòng, không khí nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Tống Thần nhấc chân đi tới: "Xin chào, tôi là..."

Tống Thần há mồm, cậu không biết nên giới thiệu như thế nào, đối tượng xung hỉ của Lục Nhị thiếu gia?

Lục Hàn Xuyên mở mắt ra, sự lạnh lùng xung quanh nhanh chóng tích tụ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, Tống Thần cảm thấy ánh mắt của anh nhìn đang mình, giống như sư tử đang rình mồi, Tống Thần cảm thấy lạnh cả sống lưng, cảnh giác lui về phía sau hai bước.

"Nhất định là vào nhầm phòng rồi." Tống Thần xoay người định đi ra ngoài, mới đi được hai bước, phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Cậu tên gì?"

Tống Thần sửng sốt, đang do dự không biết có nên trả lời hay không, đột nhiên Lục Lập Phong xuất hiện ở cửa, hắn nhanh chóng xông vào phòng, kéo cậu ra phía sau rồi gật đầu khom người nói: "Chú, cậu ta mới tới đây, hắn mắt mù mới đi đến đây, chú đừng chấp nhặt cậu ta."

Sau khi nói xong, hắn mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi phòng.

Tống Thần không muốn ở trong căn phòng này chút nào, cậu lợi dụng cơ hội này chuồn ra ngoài.

"Như thế nào, vừa mới đến đây đã muốn quyến rũ chú tôi." Lục Lập Phong đẩy cậu một cách thô lỗ rồi thuận tay kéo cổ áo cậu xuống.

Dấu hickey dày đặc trên xương quai xanh lộ ra, Lục Lập Phong lập tức khinh thường nhìn cậu: "Không biết cậu đã ngủ với bao nhiêu người rồi. Dơ bẩn như vậy mà còn dám dây dưa với chú tôi? Cẩn thận chết lúc nào không biết đấy! "

Hả? Cậu dây dưa với chú anh ta lúc nào?

Tống Thần chỉnh lại quần áo rồi bước về phía trước cười nói: "Tôi là đối tượng xung hỉ của anh, anh không muốn xung hỉ nhanh lên một chút sao? Cái gì tôi cũng có thể làm."

Lục Lập Thành nổi hết da gà rồi chán ghét xua tay: "Đừng phát bệnh nữa, thật ghê tởm."

Sau khi mắng chửi vài câu hắn quay người rời đi.

Trong mắt Tống Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, cậu khẽ tặc lưỡi.

Chậc... Chậc... Trong đầu người này có lẽ toàn là nước nhỉ?

Tống Thần lấy cái khăn tay trong túi lau sạch những chỗ Lục Lập Phong mới chạm vào trên người cậu, khoé miệng cậu nở một nụ cười chế giễu.

Trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, Lục Hàn Xuyên đang ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm cánh cửa khép hờ, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập bóng tối, nụ cười như kẻ ăn thịt đang khoá chặt con mồi.

Anh đưa tay sờ lên vết răng hằn dưới cổ áo, khóe môi hơi nhếch lên.