Chương 17: Song bào thai

Edit: Dịt

Kiếp trước Ngụy Lâu từng gặp Tạ Quân Từ một lần.

Khi đó nàng còn là thϊếp thất của ma thành lĩnh chủ, ma nhân kia ở trong cung điện được tu sửa lộng lẫy lộng lẫy mở tiệc chiêu đãi ma tộc khác.

Ngụy Lâu ngồi ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn trái ôm phải ấp ôn hương nhuyễn ngọc, được thuộc hạ tâng bốc đến vui vẻ cười to, ý chí chiến đấu cao ngất ngất tính toán thừa dịp tiên ma đại chiến, căn nuốt thêm càng nhiều lãnh thổ.

Khi đó không khí ở giữa đại điện cũng đột nhiên cuồn cuộn xuất hiện vết nứt màu đỏ, Tạ Quân từ đạp không đi tới, ánh lửa trong điện phản chiếu khuôn mặt lạnh như ngọc của hắn, thêm một tầng ấm áp sáng bóng, lại không dung tan được băng hàn trong mắt hắn.

Trong lúc quang ảnh đan xen, nàng cùng các nữ tử khác đều bởi vì nam nhân tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện này mà ngây dại, lại nghe được tiếng thét chói tai của ma nhân bên người.

Ngụy Lâu hậu tri hậu giác quay đầu lại, mới nhìn thấy trượng phu thành chủ Nguyên Anh kỳ của mình mở to hai mắt, trên mặt sợ hãi cùng khϊếp sợ còn chưa kịp thu hồi, liền đã chết đi.

Hắn chết nhanh như vậy lại không tiếng động vô tức, đối với người nọ mà nói đơn giản như bóp chết một con sâu.

Tạ Quân Từ gϊếŧ tất cả tướng lĩnh ma tộc ở đây, Ngụy Lâu thiếu chút nữa cho rằng mình cũng phải chết. Kết quả hắn không có thương tổn nữ quyến ở đây, chỉ là trước khi đi, nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn nàng một cái.

Cái liếc mắt kia, làm cho Ngụy Lâu sởn gai ốc. Nàng không sinh ra bất kỳ tâm tư kiều diễm nào, thậm chí không cảm nhận được khuôn mặt mị lực tuấn mỹ như trích tiên của Tạ Quân Từ, nàng chỉ có sợ hãi.

Thẩm Vân Sơ gϊếŧ nàng, nàng có bóng ma. Nhưng nàng chỉ sợ cảm giác của cái chết, không phải sợ bản thân hắn. Nhưng Tạ Quân Từ, nỗi sợ hãi của Ngụy Lâu đối với hắn khắc sâu vào tận xương tủy, phảng phất như động vật nhỏ yếu run rẩy trong máu của thiên địch.

Về sau Ngụy Lâu mới nhớ tới, Tạ Quân Từ rất nổi danh, kỳ thật nàng còn ở Trường Hồng kiếm tông từng đã nghe nói qua tên của hắn.

Tu tiên giới vẫn có chút truyền thuyết lưu truyền từ vô số năm trước, ví dụ như truyền thuyết thiên tôn từng ở thời kỳ thượng cổ một kiếm bình định tam giới hỗn loạn để bản thân tiêu tán trong hỗn độn, hóa thành trật tự chúng sinh thế giới.

Mà trong truyện lưu truyền, nội đan của Thiên Tôn sau khi tan vỡ hóa thành hai loại lực lượng trái ngược.

Một bên là lực lượng Diêm La hỗn độn tà ác, một bên là Thiên Lý chi lực có thể độ người hướng thiện, mang đến quang minh cho thế gian.

Tiểu hài tử lớn lên từ tu tiên giới, từ nhỏ đã nghe nói qua dần dần biến thành câu chuyện truyền thuyết về anh hùng—— hai cỗ lực lượng hóa thành một đôi huynh đệ song sinh, ca ca thiện lương ánh mặt trời, đệ đệ thì bởi vì trời sinh tà ác mà rơi vào bóng tối.

Sau lại đó là lời lẽ tầm thường chính nghĩa đối tà ác, đệ đệ đảo loạn thế gian làm hết chuyện xấu, cuối cùng bị ca ca thức tỉnh toàn bộ lực lượng tự tay tru sát.

Bởi vì câu chuyện này truyền miệng, mọi người đều biết, dẫn đến nhà ai sinh đôi, đều sẽ ở đầu giường treo bùa tịch tà, đổi lấy điềm lành.

Thẳng đến một trăm bảy mươi năm trước, Chuẩn Đề Thiền Tông xuất hiện một vị Phật tử chấn động thiên hạ, thực lực trác tuyệt, làm cho người ta rung động nhất chính là trên trán Phật Tử lại có thiên nhãn.

Hắn lấy sức một mình ngăn cản mấy vạn ma vật, cứu vớt dân chúng một thành nổi danh, sau lại nhiều lần cứu vãn nguy cơ, cuối cùng được các thế lực tu tiên giới tôn trọng.

Mà quan trọng hơn là, Phật Tử pháp hiệu Vân Quy, nguyên danh Tạ Thanh Vận, nguyên là huynh trưởng trong song bào thai.

Em trai sinh đôi của hắn là Tạ Quân Từ.

Hết thảy chỉ là trong truyền thuyết, thân là huynh trưởng Tạ Thanh Vận không chỉ có thiên nhãn trên trán, trở thành Phật tử mọi người tôn trọng, mà làm đệ đệ Tạ Quân Từ cũng có được một dị đồng màu đỏ như máu, được người ngoài sợ gọi là Diêm La Đồng.

Câu chuyện lưu truyền lại được ứng nghiệm trên người hai anh em song sinh này.

So với huynh trưởng được người khác yêu mến, con đường Tạ Quân Từ cũng không dễ đi như vậy.

Hắn quanh năm mặt phải đeo mặt nạ, thắt lưng phối với trường kiếm huyền hắc, làm người lãnh khốc âm trầm, giống như lệ quỷ du tẩu thế gian.

Lời đồn truyền thuyết hắn lấy Diêm La Đồng tu luyện tà thuật, cách một đoạn thời gian liền phải dùng máu người tưới cho tà kiếm kia của hắn, lại có chuyện xưa thâm nhập nhân tâm làm bối cảnh, cho nên cho dù tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, đại bộ phận tu sĩ tuy rằng trên tay dính máu, nhưng vẫn có thể chiếm cứ đạo đức cao điểm, đem Tạ Quân Từ coi như tu la hóa thân vứt bỏ.

Bọn họ có bao nhiêu kính nể yêu thương Phật tử, liền có bao nhiêu chán ghét Tạ Quân Từ.

Ngụy Lâu là người hiếm hoi gặp qua hắn, chỉ là một lần trải qua, liền làm cho nàng sợ hãi Tạ Quân Từ rất sâu.

Trở lại hiện tại.

Nàng cách nửa viện khoảng cách, chống lại con ngươi lạnh như băng vô tình của Tạ Quân Từ, liền không khống chế được mà run rẩy.

Không biết vì sao, bị con ngươi đỏ như lưu ly kia nhìn chăm chú, tựa như làm cho hồn phách của nàng đều thiêu đốt, phảng phất hết thảy xấu xí cùng tội ác của nàng đều ở trong mắt hắn không có chỗ che giấu.

"Ngươi nghiệp chướng quấn thân, tội nghiệt sâu nặng." Tạ Quân từ môi mỏng khẽ mở ra: "Đáng chết.”

Hắn rút trường kiếm ra, trên thân hắc kiếm quanh quẩn quang mang huyết hồng, quả nhiên thập phần tà tính.

Ngụy Lâu xụi lơ trên mặt đất, nàng nhìn Tạ Quân Từ từng bước một đi tới, thế nhưng ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có.

Nàng run rẩy, ngón tay nắm Trường Hồng kiếm phù vô ý thức siết chặt thành quyền, kiếm phù thật sâu cắt đứt bàn tay, nàng dĩ nhiên đều không hề có cảm giác.

"Không, không phải..." Ngụy Lâu răng run rẩy đến mức nói không rõ, nàng sợ hãi run rẩy: "Đừng..."

Tạ Quân Từ vẫn chưa động thủ, hắn chỉ là sử dụng hàn khí quanh thân kiếm, liền ngưng kết ra một cỗ kiếm phong sắc bén, đánh về phía Ngụy Lâu.