Chương 16: Hậu viện hỗn loạn

Edit: Dịt

Những nhũ mẫu bị gia đinh đuổi tới trong viện nhất thời thét chói tai, khẩn cầu, Ngụy Lâu mắt điếc tai ngơ không nghe thấy.

Cái gì nhân quả thiện ác nàng toàn bộ không quan tâm, nàng chỉ cần cái tiểu phế vật đáng ghét này chết!

Ngụy Lâu không chút do dự ném tiểu cô nương xuống giếng, cô trơ mắt nghe nước giếng bùm lên một tiếng, nhìn Tiểu Niệm Thanh chìm xuống.

Phối hợp với tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng khóc của đám nhũ mẫu nha hoàn, trong lòng Ngụy Lâu chỉ cảm thấy sảng khoái.

“Lưu Kế Nhân!” Nàng ngẩng cao giọng: "Sai người mang một tảng đá chặn ở miệng giếng, ai cũng không được động vào!”

Lưu Kế Nhân đi tới, hắn mặt lộ ra vẻ khổ sở, thấp giọng nói, "Tiểu thư, trong phủ chỉ có một tảng đá lớn, là trấn gia thạch lão gia bỏ số tiền lớn mua tới cho người, phù hộ vạn sự thuận lợi. Nếu động vào, sẽ không may mắn a..."

Ngụy Lâu cười lạnh, trái tim nàng vẫn luôn ở tu tiên giới, ngay cả cha mẹ phàm nhân nàng cũng đã buông xuống, một khối đá rách nát phàm nhân mê tín thì tính là cái gì.

"Đi dọn." Nàng âm lãnh nói: "Nha đầu kia chết, đối với ta chính là vạn sự trôi chảy.”

Lưu Kế Nhân thật sự không muốn làm công việc này nữa, từ ngày hôm qua bị thiếu niên kia nguyền rủa trước khi chết, gã liền cảm thấy chỗ nào đó không đúng, hiện giờ càng không muốn gây khó dễ với tiểu cô nương này.

Nhưng không có biện pháp, gã đi tìm gia đinh dọn đá, kết quả đêm qua mấy hạ nhân tham dự đều tránh né, chính là không chịu làm việc, Lưu Kế Nhân chỉ có thể tìm mấy gia đinh cái gì cũng không biết đi làm.

Ngụy Lâu trơ mắt nhìn tảng đá lớn đè lên giếng, lúc này nàng mới hài lòng nở nụ cười.

Nàng xem Ngu Niệm Thanh lần này khởi tử hồi sinh như thế nào!

Bên kia, các nữ hầu nhũ mẫu bị gia đinh trông coi phần lớn đều đang khóc, có mấy người muốn xông lên thậm chí không ngừng mắng to.

Ngụy thị ức hϊếp dân chúng đã lâu, chuyện của Tiểu Niệm Thanh giống như ngòi nổ, làm cho các nha hoàn xuất thân từ dân chúng bình dân đều không kìm nén được tức giận cùng hận ý trong lòng.

“Lưu quản sự, Lưu quản sự!” Có một gã sai vặt từ ngoài cửa sau chạy tới, thở hồng hộc nói: "Có một đống thôn dân náo loạn đến nha môn trong thành, nói tiểu thư lạm sát vô tội, muốn nói..."

Người còn chưa tới, thanh âm đến trước, chờ vào viện mới thấy tất cả đều là người, ngay cả Ngụy Lâu cũng ở đây, nhất thời trợn to hai mắt, những lời còn lại đều nuốt trở về.

Ngụy Lâu trong lòng phiền não, nàng không rõ những tiện dân này làm sao dám làm loạn, bọn họ không muốn sống?

Nàng muốn nhanh chóng giải quyết đống hỗn loạn này, nàng còn phải nghênh đón các sư huynh Trường Hồng kiếm tông.

Lúc này, truyền đến tiếng kêu đau đớn của gia đinh, thì ra là Uyển Nương cắn gia đinh kia một cái, nam nhân không bắt được nàng, Uyển Nương vọt tới, thét chói tai: "Hà thần! Thần sông!”

Nàng rõ ràng bị kí©h thí©ɧ, coi Ngụy Lâu là đại hà thần nuốt chửng nữ nhi kia.

Ai cũng không có dự liệu được Uyển Nương đột nhiên tập kích, nàng một chưởng tát vào mặt Ngụy Lâu, móng tay lưu lại ba vết máu trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Lưu Kế Nhân vội vàng tiến lên ôm lấy Uyển Nương kéo đi, Ngụy Lâu che mặt, nàng giận dữ nói: "Nữ nhân điên khùng như ngươi lại dám đả thương bổn tiểu thư, Lưu Kế Nhân, đánh chết nàng!”

“Buông Uyển Nương ra! Có nhũ mẫu giọng the thé nói.

Vốn chỉ là tức giận mắng nhũ mẫu nha hoàn nhìn thấy một màn này, đều đỏ mắt giãy dụa, gia đinh bất ngờ không kịp đề phòng, còn thật sự bị các nàng tránh thoát, các nàng đều hướng Lưu Kế Nhân cùng Ngụy Lâu vọt tới.

Nếu là ngày hôm qua, gia đinh do Lưu Kế Nhân cầm đầu tuyệt đối sẽ không tin tưởng, những nha hoàn thoạt nhìn gầy gò nhỏ yếu cùng mấy lão phụ trung niên lại có lực lượng lớn như vậy, các nàng điên như vậy, bọn họ căn bản ngăn không được!

Ngụy Lâu tuyệt đối không nghĩ tới sự việc sẽ càng ngày càng hỗn loạn, nhìn ánh mắt đỏ hồng của những người đó, nàng cũng có chút hoảng hốt.

Nàng nhìn về phía gia đinh ngây ngốc kia, tức giận mắng: "Còn đứng đó làm cái gì, đi cầm đao, cầm gậy! Gϊếŧ đám tiện tì này, gϊếŧ một người bổn tiểu thư thưởng một thỏi vàng!”

Các gia đinh như ở trong mộng mới tỉnh, nhao nhao động đậy.

Trong lúc nhất thời, hậu viện phủ tiểu thư Ngụy thị loạn thành một đoàn, khắp nơi đều là thanh âm tức giận mắng chửi hoặc khóc lóc.

Mắt thấy hết thảy càng khó khống chế, đúng lúc này, một cỗ hàn ý so với gió lạnh càng thêm lạnh lùng túc sát theo mặt đất đột nhiên lan tràn ra, nhiệt độ cả viện đột nhiên giảm xuống.

Bất luận là gia đinh hay là nhũ mẫu, một cỗ cảm giác sợ hãi thật lớn, từ hồn phách căn nguyên mà đến làm cho bọn họ cứng ngắc ngừng lại.

Trong viện bỗng nhiên yên tĩnh.

Đồng tử Ngụy Lâu co rút lại, cả người đều run rẩy.

Nếu không gặp mãnh thú ăn thịt, chỉ sợ phàm nhân cả đời cũng sẽ không có cơ hội hiểu được, loại sợ hãi từ đáy lòng này là cái gì.

Nhưng nàng lại thập phần rõ ràng, đây là tu sĩ cảnh giới cao đối với sinh linh phía dưới hoàn toàn nghiền ép.

Đây, đây là uy áp của ai? Là người của Trường Hồng kiếm tông sao?

Ngụy Lâu tâm loạn như ma, trái tim giống như bị người ta nắm chặt, làm cho nàng có chút hít thở không thông.

Trong đời nàng đã từng hai lần trãi qua cảm giác bị nghiền ép đến mức không thể thở được.

Một lần, là Thẩm Vân Sơ tự tay gϊếŧ nàng.

Và một lần khác...

Không khí ầm ầm rung động, lập tức xé rách một khe hở đỏ như máu, một cỗ sát khí thật lớn từ trong khe máu vọt tới, làm cho tất cả phàm nhân trong viện đều mềm nhũn thân thể quỳ xuống, nằm úp sấp trên mặt đất run rẩy.

Một bộ huyền y đạp không đi ra.

Người tới tóc đen như mực, mặt như quan ngọc, vốn là tư thế tiên nhân tuấn mỹ thanh lãnh, lại hết lần này tới lần khác một đôi mắt lộ ra hàn khí. Mắt trái của hắn là đôi mắt đen lạnh nhạt, sâu không thấy đáy như u đàm. Đồng tử mắt phải lại là dị đồng đỏ như máu như lưu ly.

Ngụy Lâu ngẩng đầu, liền đυ.ng phải đôi mắt không chút tình cảm kia.

Nàng trong nháy mắt như bị sét đánh, máu cả người trong nháy mắt lạnh thấu.

Thế nhưng, thế nhưng thật là Tạ Quân Từ!