Chương 42: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Tình huống nɠɵạı ŧìиɧ có con riêng trên cơ bản đại gia tộc cùng một bộ phận gia đình giàu có đều có, nửa che nửa che không vạch trần làm thế nào cũng được, nhưng một khi bại lộ thì sẽ có những tổn thất không thể phỏng đoán. Nếu Phương Nam tức giận tiết lộ ra ngoài là muốn ly hôn, cổ phiếu của tập đoàn Vương thị cũng sẽ vì thế mà sụt giá.

Vương Gia Phái là một người ích kỷ.

Ông ta có thể chiều chuộng người tình để bà ta sinh con, cho con của bà ta một khoản lợi ích nhất định, nhưng khi bọn họ xâm phạm đến quyền lợi của ông ta, phản ứng đầu tiên của ông ta vẫn sẽ là bỏ xe tự bảo vệ mình.

Sắc mặt Vương Hằng vặn vẹo.

Anh ta vừa nhận chức quản lý dự án còn chưa đến một ngày, chỗ ngồi còn chưa có nóng hổi! Lão Từ kia vốn dĩ có quan hệ cạnh tranh với anh ta, bất quá do anh ta có hậu trường nên thắng. Hiện tại lại phải tự mình đem chiến thắng trả lại cho đối phương quả thực chính là đem da mặt của mình cho đối phương giẫm lên .Thân phận con riêng của anh ta lại không thể tùy tiện nói ra để làm lợi thế, cho dù sau này anh ta lấy lại thể diện thì cũng đã không có tác dụng gì!

Vương Hằng còn muốn giãy dụa phản kháng.

Vạn nhất có thể mượn cơ hội này để khiến Vương gia nhận anh ta thì sao?

Như vậy anh ta có thể quang minh chính đại tranh đoạt quyền thừa kế!

"Ba, con không thể ở lại...”

Vương Gia Phái tức giận nói: "Lúc trước nó vẫn luôn ở nước ngoài, vừa mới về nước, thân phận của anh, nó làm sao mà biết được? Hiện tại nó còn cùng Bạch thiếu có quan hệ hợp tác, mấy năm nay Bạch gia tuy rằng đã dần dần tẩy trắng, nhưng nếu bọn họ muốn cho một người im hơi lặng tiếng biến mất thì có ít nhất một trăm loại biện pháp khác nhau mà không vi phạm pháp luật!”

Đứa con gái này ông ta không hiểu biết.



Nhưng chỉ nhìn khí chất rất giống cha vợ cùng với ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi của Đao Tỉ cũng làm cho ông ta cảm giác được một tia áp lực.

Vương Gia Phái nhịn không được miên man suy nghĩ.

Vì sao Vương Nhĩ Ngọc nhất định phải mua tòa nhà văn phòng ở trên Vương thị? Trùng hợp một cách ngẫu nhiên? Hay là có ý đồ gì khác? Còn có cô cùng Bạch thiếu hợp tác, bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Khi còn bé Vương Nhĩ Ngọc có thể bởi vì người khác cướp đồ chơi của cô mà giẫm chết chuột để trả thù cảnh cáo, khi đó cô mới mấy tuổi a? Tục ngữ nói lúc ba tuổi là có thể nhìn được tính cách về sau, hiện tại có người muốn cướp đồ vật còn trân quý hơn của cô, cô sẽ làm như thế nào?

Vương Gia Phái là ngẫu nhiên mới biết chuyện này.

Cũng là bởi vì chuyện này mà ông ta cảm thấy Vương Nhĩ Ngọc tuổi còn nhỏ đã có lòng dạ kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy nên ông ta đối với cô có chút không hài lòng. Vốn dĩ thời điểm đó em gái ông ta chỉ thuận miệng đề nghị đưa Vương Nhĩ Ngọc đi du học để làm đẹp lí lịch, lúc ấy ông ta nghĩ đến chuyện này liền khẩn cấp đóng gói đồ đạc tiễn con gái còn nhỏ tuổi đi.

Lúc đó, ông ta cảm thấy con gái mình là một con sói.

Chẳng qua chỉ hung ác với người khác.

Bây giờ nếu đem hàm răng sắc nhọn nhắm vào ông ta...

* Phương Nam dưới ống kính rất chói mắt.

Vết sẹo khi không vạch trần còn có thể giả vờ như không có, nhưng hiện tại đã bị xé rách khiến máu tươi đầm đìa, đau đớn thấu tim. Hận thù của bà ấy đối với Vương Gia Phái đã chuyển thành "sát ý", vừa khéo quay chụp bộ chủ đề này ngoại trừ cần hình tượng quý phu nhân còn cần có chiến ý gϊếŧ chóc của chiến sĩ.



Nhϊếp ảnh gia trong suốt hành trình đều thét chói tai cảm thán chính là một sự khẳng định cho biểu hiện xuất sắc của bà ấy.

Sau khi chụp hình kết thúc.

Đao Tỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ làm không được bà Vương còn có thể làm bà Phương, con có năng lực cho mẹ nhận hết tôn trọng và vinh quang.”

Phương Nam nắm chặt nắm đấm.

Thật lâu sau.

Bà ấy nói, "Mẹ phải ly hôn.”

Những lời này nói ra rất thoải mái, cũng không mang theo một chút phẫn nộ nào. Ý nghĩ này không phải vừa rồi mới có, mà có lẽ từ lâu đã chôn vùi trong đáy lòng của bà ấy, nhưng là do sự sợ hãi về một tương lai không biết trước nên vẫn không thể hạ quyết tâm để vượt qua.

Đao Tỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tưởng tượng có làn gió vờn quanh đầy người, sau đó đoạt lời thoại của nam chính: "Trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương thị phá sản đi.”

Tác giả có điều muốn nói: Lý Ninh Viễn: "Trời lạnh...”

Đao Tỉ: "Anh ngồi xuống, cái này nhất định phải để cho tôi tới trang bức."