Chương 10: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Câu lạc bộ này kinh doanh chân chính ở tầng trên, thu hút những khách hàng bình thường, cửa chính mở ở một phía khác trên đường lớn. Cửa ở bên này thực ra là cửa sau, nơi giải trí thực sự thực sự nằm ở tầng hầm.

Vì thế ban ngày ở hành lang cũng mở đèn.

Bây giờ, có một ánh đèn ấm áp trên đầu Đao Tỉ chiếu sáng cô, còn Lý Ninh Viễn lại đứng ở trong bóng tối. Sự kết hợp giữa chiều cao và vị trí đứng đã mang lại ưu thế cho Đao Tỉ.

“Trước đây tôi quấy rầy anh là vì muốn tìm anh để hợp tác.”

Đao Tỉ không đầu không đuôi nói ra một câu như thế.

Đám đông xung quanh lại bắt đầu xì xào huyên náo. Vừa rồi Vương Hành phản bác Lý Ninh Viễn tự mình đa tình, thật ra có người tin lời của Lý Ninh Viễn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng anh ta có xuất thân tốt và ngoại hình đẹp, so với một kẻ lắm tiền chỉ biết ăn chơi hưởng lạc như Vương Hành thì Lý Ninh Viễn đúng thật là một trời một vực.

Một người phụ nữ thích một người đàn ông giỏi giang là điều rất bình thường.

Lý Ninh Viễn vừa định mở miệng phản bác: “Cô...”

Đao Tỉ cắt ngang, tiếp tục nói: “Nếu anh không muốn hợp tác với tôi như thế, vậy thì chỉ có thể nói câu rất tiếc.” Câu nói này của cô đã trực tiếp chuyển cái gọi là tình cảm nam nữ sang sự kiên trì trong chuyện kinh doanh.

Có một số người điều hành dự án tính cách kiêu căng ngạo mạn, những người như thế này trừ khi có thực lực đến mức khiến người khác phải cố tỏ ra nịnh bợ, nếu không thực sự sẽ không sống nổi. Để đạt được mục đích của mình, hầu như ai cũng trở nên vô cùng phiền phức, thích dây dưa khi nhìn trúng một mục tiêu nào đó và sẽ không bỏ cuộc nếu chưa đạt được nó.

Lý Ninh Viễn vẫn im lặng.



Mặc dù Vương Nhĩ Ngọc đã bóp méo sự thật, nhưng hầu hết các vướng mắc của họ đều xảy ra ở nước ngoài. Chưa nói đến những người ở đây, đoán chừng ngay cả người anh trai ruột Vương Hành của cô cũng không biết gì. Nếu Lý Ninh Viễn để lộ tất cả sự quấy rầy, dây dưa của Vương Nhĩ Ngọc ra chỉ để có được niềm vui sướиɠ, anh ta sẽ trở thành một người hẹp hòi, nên anh ta cứ im lặng không nói gì.

Đao Tỉ không thừa tanhg xông lên.

Cô chuyển ánh mắt sang người Bạch Thuật, nói: “Anh Bạch, so với việc chờ đợi trong vô vọng với một thứ gọi là bán thành phẩm (liếc nhìn Lý Ninh Viễn)...” Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bên phía tôi có thành phẩm hoàn chỉnh.”

Sắc mặt của Lý Ninh Viễn và Bạch Thuật đều thay đổi.

Bạch Thuật xuất hiện ở đây với tư cách ông chủ là chuyện rất bình thường, sở dĩ một phú nhị đại có chí tiến thủ như Lý Ninh Viễn xuất hiện ở nơi tụ họp của những kẻ ăn chơi trác táng này là vì muốn tìm Bạch Thuật để bàn chuyện làm ăn. Vừa rồi họ đã đạt được một bản hợp đồng sơ bộ bằng miệng, bây giờ Bạch Thuật chuẩn bị đi xem bán thành phẩm do Lý Ninh Viễn nghiên cứu và phát triển.

Chỉ cần cảm thấy có lợi, anh ta có thể đầu tư.

Nhà họ Lý trở nên giàu có nhờ công việc mua bán bất động sản, nhưng Lý Ninh Viễn lại không có nhiều hứng thú đối với ngành này. Anh ta đã phân tích những thay đổi của xu thế trong tương lai và muốn chuyển hướng, nhưng ba Lý không tìm hiểu cũng không ủng hộ điều đó, vì vậy anh ta mới âm thầm đến gặp Bạch Thuật.

Người đàn ông Bạch Thuật này.

Một điều khá thú vị là tuy mang họ Bạch nhưng gia đình anh ta lại là xã hội đen. Có lẽ vì quá mệt mỏi khi phải vật lộn trong biển máu, và cũng có một số phương châm thay đổi nên gần đây nhà họ Bạch đang cố gắng rửa sạch những vết nhơ đó và lên bờ.

Cho nên mới dự định hợp tác với Lý Ninh Viễn.

Bạch Thuật híp mắt.

Anh ta không hiểu Vương Nhĩ Ngọc lắm, cho đến lúc nãy, ấn tượng duy nhất về cô là trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Ninh Viễn thuận miệng nhắc đến việc bị một người phụ nữ rất phiền phức quấy rầy. Bây giờ có vẻ như còn có một mặt khác sau chuyện này.



Mặc dù anh ta thích đàn ông, nhưng cũng không xa lạ đối với phụ nữ.

Khi người phụ nữ này nhìn Lý Ninh Viễn không hề có một chút cảm xúc gì gọi là tình yêu say đắm. Hơn nữa cũng không phải cố tỏ ra như thế, từ đầu đến cuối trong mắt cô chỉ có chỉ có sự xa lạ lạnh nhạt, đây là ánh mắt đối với một người quen biết nhưng không thân thiết.

Trong hai người ai thật ai giả không quan trọng.

Cũng không muốn quan tâm.

Thứ duy nhất khiến Bạch Thuật hứng thú là thứ sản phẩm hoàn chỉnh mà Đao Tỉ nói.

Nếu là thật, sẽ mở ra một cuộc đổi mới.

Đao Tỉ đưa một tấm danh thϊếp ra, dùng giọng điệu niềm nở nhưng không nịnh nọt nói: “Nếu anh Bạch có hứng thú, có thể liên hệ với tôi. Ngoài ra, ngày mai tôi phải đến trường, thứ bảy và chủ nhật mới có thời gian rảnh."

Lần này Bạch Thuật chủ động nhường đường.

Lý Ninh Viễn đứng ở chỗ cũ, Đao Tỉ và Vương Hành đi qua từ nửa lối đi còn lại.

Vừa đi hai bước, bỗng nhiên Đao Tỉ dừng lại.

Ánh mắt âm u nhìn về phía Bạch Thuật, giọng điệu lạnh lẽo: “Anh đã phá vỡ nguyên tắc.”