Chương 1: Anh Trai “Trời Lạnh Rồi, Nhà Họ Vương Phá Sản Thôi”

Đao Tỉ mở mắt ra.

Có quá nhiều bức tranh của cốt truyện và ký ức về cơ thể ban đầu đổ thẳng vào tâm trí tôi cùng một lúc, khiến não bộ đau nhói. Cô đưa tay xoa nhẹ ấn đường để làm dịu đi cơn đau đầu, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát môi trường mới.

Màu hồng, màu mộng mơ.

Đây là một căn phòng công chúa xa hoa.

Xem ra xuất thân gia đình của cơ thể lần này vô cùng giàu có, khởi điểm trong thế giới mới này cũng cao hơn nhiều so với lần dừng lại ở thập niên 60. Trước tiên không nói có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như thế nào, ít nhất là có thể ăn no mặc ấm, không cần chịu lạnh.

Hôm nay là thứ 7, được nghỉ học, không cần phải tới trường.

Trong đầu nổi lên một suy nghĩ.

Đao Tỉ nằm xuống giường một lần nữa, định tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, ở thế giới trước, cô phải ngủ trên một chiếc giường cứng cho đến khi rời đi. Bây giờ cảm giác mềm mại của chiếc giường cao cấp này hoàn toàn chiếm lấy cả thể xác lẫn tinh thần cô và tạm thời cô không muốn rời khỏi nó.

Vậy thì.

Nhân lúc này nói rõ tình huống một chút.

Đao Tỉ bị ràng buộc bởi một hệ thống công nghệ đen khi cô sắp chết ở thế giới thực, lúc đó cơ thể cô không tỉnh táo vì thiếu dưỡng khí, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói vang trong tâm trí cô và hỏi cô có muốn tiếp tục sống không và cho cô hai lựa chọn.

[Yes] và [No].

Lúc đó, căn bệnh tim của cô tái phát khiến cô vô cùng đau đớn.

Hơn nữa cô cùng không muốn chết.



Liền trực tiếp chọn: [Yes]

Trong khoảnh khắc cô đưa ra sự lựa chọn này, nỗi đau đớn trên cơ thế đã biến mất một cách thần kỳ. Sau đó, giọng nói kia bắt đầu giải thích nguyên nhân nó tồn tại và lý do chọn trúng cô, sau đó lại hỏi yes hoặc no một lần nữa.

Đao Tỉ vẫn không muốn chết.

Khi cô lại đồng ý một lần nữa, đối phương bắt đầu đọc nội dung của bản hợp đồng dày mười mấy trang giấy A4, có quá nhiều điều khoản liên quan mà cô không thể nhớ hết. Đại khái là nếu muốn sống tiếp thì phải hoàn thành nhiệm vụ.

Nói ra trọng điểm một cách đơn giản.

Xuyên tới các thế giới khác nhau, sau đó hoàn thành nhiệm vụ là có thể kéo dài mạng sống.

Giới hạn của các nhiệm vụ rất mơ hồ.

Thay nguyên thân giành lấy những đều tuyệt vời là được.

Đánh giá thấp nhất là C, sau ba lần thấp hơn C sẽ tự động thoát khỏi ràng buộc.

Về phần phúc lợi và đãi ngộ, một là gia cảnh có sẵn của nguyên thân, thứ hai, dựa vào chính mình để làm giàu. Ngoài ra, một ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi và không muốn tiếp tục du hành thời gian nữa, có thể kết thúc vòng tuần hoàn bằng cách chọn [no] vào cuối cuộc đời của mình trong thế giới đó.

Tương đương với nhân tính hóa.

Nhưng Đao Tỉ muốn sống tiếp.

Cơ thể ban đầu của cô chỉ có thể nằm liệt giường quanh năm vì bệnh tim, không thể trải nghiệm chuyện gì cả. Bây giờ cô có thể chạy nhảy, cảm nhận sức sống, có thể nhìn thấy cảnh vật của các thế giới khác nhau, trưởng như là một cuộc sống trong mơ. Có thể một ngày nào đó cô sẽ chọn [No] khi cảm thấy chuyến đi này thật mệt mỏi, nhưng bây giờ cô chỉ muốn sống tiếp.

Ở mỗi một thế giới đều sống một cách tuyệt vời.

Cốc cốc.



Có tiếng gõ ở cửa phòng ngủ.

Một giọng nói hiền lành truyền từ bên ngoài vào: “Cô chủ Nhĩ Ngọc, phải dùng bữa trưa rồi.”

Đao Tỉ mơ màng mở mắt.

Khi nghĩ đến giọng nói đó, những ký ức liên quan đến đối phương tự động hiện lên trong đầu, người gọi cửa là một bảo mẫu đã làm việc trong nhà họ Vương nơi nguyên thân vốn thuộc về trong hơn mười năm. Từ trước đến nay nguyên thân Vương Nhĩ Ngọc đều không ăn bữa sáng mà sẽ ngủ nướng, bây giờ nghe thấy bà ấy gọi ra dùng bữa, đột nhiên trong bụng cảm thấy trống rỗng, đói bụng.

Không biết có phải là cơn đói còn sót lại từ thế giới trước hay không.

Ục ục.

Bỗng nhiên Đao Tỉ cảm thấy bụng càng đói hơn.

Cô hỏi một câu: “Biết rồi, thím Trương.” Lúc cô xuyên tới đây chỉ cần nghĩ đến là sẽ hiện ra những ký ức có liên quan ở trong đầu.

Cô dựa theo ký ức để rửa mặt chải đầu và bước ra khỏi phòng ngủ.

Quan sát xung quanh một chút.

Xem ra phúc lợi và đãi ngộ lần này rất tốt, căn nhà rất lớn, là biệt thự độc lập ba tầng. Cách trang trí và bày biện đều toát lên mùi "đắt tiền". Căn phòng của nguyên thân ở tầng trên cùng, trong ký ức, cả tầng chỉ thuộc về một mình cô. Anh trai song sinh của cô ở tầng hai, còn tầng một là của ba mẹ cô. Ngoài ra, còn có các khu vực chung như tầng hầm và vườn hoa trong nhà kính.

Lúc bước xuống lầu, phòng ăn chỉ có một mình cô.

Đao Tỉ thuận miệng hỏi một câu: “Mọi người đâu?”

Thím Trương vừa thu xếp bát đĩa vừa trả lời: “Ông chủ đã đến công ty từ sáng sớm, bà chủ hình như hẹn đi dạo phố cùng bạn bè tới chiều mới về, Hành thiếu không về nhà từ hôm qua.