Biết được tin tức Giang Yến Lê đi học lại, có rất nhiều người đến tìm Giang Yến Lê muốn kéo gần quan hệ, ngay cả Tôn Bắc Thần - người từng là vị hôn phu của Giang Yến Lê cũng bị chen ra ngoài.
Hai cái chân chó bên người Giang Yến Lê là Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái cuối cùng cũng phát huy tác dụng, hai người giống như môn thần Quang Công bình tĩnh đứng đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, đem nhưng người muốn lại gần Giang Yến Lê đuổi đi, cách xa 3m.
Có một ít người có tu vi cao muốn lấy lòng Giang Yến Lê, được Giang Yến Lê thưởng thức. Nếu Giang Yến Lê có thể đưa bọn hắn đi gặp Giang lão gia càng tốt hơn.
Lúc Giang lão gia chưa thăng cấp kim đan, bọn họ cảm thấy lấy lòng tu sĩ trúc cơ đã tốt rồi, nhưng tu sĩ kim đan thì hoàn toàn khác. Trúc cơ và kim đan cách nhau cả một ranh giới rất lớn, cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được cấp bậc đó. Nếu có thể lấy lòng tu sĩ kim đan, con đường lên kim đan của bọn họ sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Chỉ là bọn họ thay đổi thái độ, không có nghĩa Giang Yến Lê cũng sẽ thay đổi thái độ. Ý tứ của những người này rõ ràng như vậy, Giang Yến Lê cũng đâu có ngốc. Bọn họ có thể không để ý Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái, nhưng không thể không để ý thái độ Giang Yến Lê. Bọn họ không sợ Giang Yến Lê, nhưng lại sợ gia gia của Giang Yến Lê, Giang Yến Lê không lên tiếng, bọn họ cũng không dám động đến 2 con chó đi theo cậu.
Giang Yến Lê cũng không muốn ở đây mua chuộc lòng người, thuận theo hai vị chân chó này lui về sau. Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái đảm đương công việc bảo hộ Giang Yến Lê, bảo vệ nghiêm ngặt, không cho ai lại gần.
Giang Yến Lê đi vào thư viện, hai người họ đứng một trái một phải bảo hộ Giang Yến Lê.
Giang Yến Lê nhìn hai người, nói:" Các ngươi cũng ngồi xuống đọc sách cùng ta đi."
" Vâng, lão đại."
Trước giờ hai người bọn họ vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của Giang Yến Lê, bây giờ Giang Yến Lê mở miệng, hai người cũng không đứng nữa, ngồi xuống cầm một quyển sách lên đọc.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời kia, Giang Yến Lê cảm thấy bọn họ có chút đáng yêu.
Giang Yến Lê tiếp tục nhìn quyển sách trên tay, thư viện này cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất cũng có một quyển bách khoa toàn thư về linh thảo. Trong thư phòng của Giang lão gia cũng có, nhưng nội dung rất phức tạp. Một số phần cũng có, nhưng một số phần lại không có.
Ví dụ như quyển sách này không có trong thư phòng của Giang lão gia.
Hóa ra cậu có thể đọc sách ở đây, cậu thích đọc sách.
Hiện giờ đã có khả năng đọc qua sẽ không bao giờ quên, Giang Yến Lê muốn lấy lại nhưng tri thức không có trong đầu.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới, thế giới này có thể tu luyện. Đồng thời, bởi vì người viết truyện này người là người Hoa Hạ, cho nên nhưng tri thức, quy luật, quy tắc ở đây trừ bỏ có thiết lập riêng, phần lớn đều là những nét độc đáo của Hoa Hạ. Mặc dù có chút lung tung rối loạn, nhưng vẫn là truyền thống của Hoa Hạ.
Hơn nữa cũng có rất nhiều người mặc trang phục cổ.
Bởi vì tu chân có thể trường sinh bất lão, nơi này vẫn còn bảo tồn văn tự cổ.
Giang Yến Lê thấy một vài quyển sách của đời trước rất cũ kĩ như " Thiên Tự Văn " "Tam Tự Kinh " " Bách Gia Tính " "từ hải " " từ điển Hán ngữ " " đệ tử quy " " ấu học quỳnh lâm " " Chu Tử gia huấn " " ngàn gia thơ "" Tống từ " " 300 bài thơ Đường" vv.
Cậu còn tìm thấy phiên bản hoàn chỉnh của " Hồng Lâu Mộng" ở đây.
Còn có " Sơn Hải Kinh" " thần thoại sử " " Liêu Trai" vv. Nhưng chúng chỉ được đặt ở tầng cuối cùng cùng của sự bình thường. Đây không phải thứ cần thiết cho tu luyện, nên có thể đọc bất cứ lúc nào.
Thế giới này tự bổ sung rất nhiều thứ, bao gồm những đồ vật không hoàn chỉnh, nó cũng sẽ tự bổ xung cho đầy đủ.
Giang Yến Lê rất hưng phấn, cho nên mỗi một quyển cậu đều lấy ra xem, còn có thể nhớ hết.
Cậu tìm thấy một vài thứ giống với thế giới cũ của cậu, cũng có vài thứ khác nhau.
Ví dụ như Hồng lâu Mộng ở thế giới của cậu rất khác. Lâm Đại Ngọc của thế giới này không phải vì trả nợ mà khóc, mà là báo thù cho Gia Bảo Ngọc, làm người ngược đến tắc nghẽn cơ tim vì hối hận, sau đó vỗ mông rời đi.
Giang Yến Lê:"..." thật không giống hồng Ngọc lâu a!
Đương nhiên còn có rất nhiều thứ không giống nhau, Giang yến Lê cảm thấy rất hứng thú. Thật ra cậu muốn biết có bao nhiêu thứ giống nhau, bao nhiêu thứ khác nhau.
Giang Yến Lê rất hào hứng, nhưng Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái thì hoàn toàn khác.
Khi bọn họ cầm quyển sách, toàn là những dòng chữ dày đặc, mặc dù cũng có nhiều hình ảnh
Được một lúc sau, họ vẫn cảm thấy bàng hoàng.
Không phải vì bọn họ không hiểu những điều trên sách, mà là Giang Yến Lê sẽ đọc bách khoa toàn thư về linh thảo.
Diệp Bỉnh Thành cùng Phan Soái Soái liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lúc trước bởi vì Tôn Bắc Thần nói tức phụ Tôn gia không cần biết những chuyện này kia, cho nên Giang Yến Lê cũng không cần học.
Sau đó Giang Yến Lê quả thật không học nữa, lãng phí cả một tư chất tốt, chỉ biết vây quanh Tôn Bắc Thần.
Nhìn Giang Yến Lê hiện tại, có vẻ đã cải tà quy chính.
Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái nhìn nhau, đối với sự thay đổi của Giang Yến Lê vẫn im lặng.
Hai người rất muốn biết chuyện gì đã khiến Giang Yến Lê thay đổi nhiều đến vậy, nhưng lại không mở miệng hỏi. Làm tiểu để, không cần hỏi lão đại muốn làm gì. Còn vì sao không ở lại trường nữa, cũng không phải chuyện bọn họ nên hỏi.
Bây giờ Giang Yến Lê trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không liên quan đến bọn họ.
Chỉ cần ở bên Giang Yến Lê, bọn họ sẽ không bị bắt nạt.
Bọn họ chỉ cần ngốc bên người Giang Yến Lê là có thể tốt nghiệp rồi!
Đây là mục đích của bọn họ, về việc Giang Yến Lê muốn làm gì, bọn họ sẽ không để ý.
Giống như bây giờ, Giang Yến Lê bảo họ đọc sách, bọn họ sẽ không ngừng đọc.
Giang Yến Lê trở lại trường một ngày, gần như đã quên đi cơn ác mộng ban sáng.
Khi Cao Mạc Đan đến đón, cậu mới nhận ra mình đã ở trường một thời gian dài." Các ngươi trở về đi! Nhớ đọc sách là tu luyện chăm chỉ. Nếu thi trượt, đừng nghĩ đến việc tốt nghiệp."
Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái gật đầu, Giang Yến Lê sai họ làm gì, họ liền làm cái đó, không có chút ý thức phản kháng nào, điều này làm Giang Yến Lê có chút ngượng ngùng.
Cao Mạc Đan liếc nhìn hai người họ, có vẻ là đang đánh giá.
" Thiếu gia, bọn họ..." Hai người này_ chắc chắn có mục đích gì đó, thiếu gia sao có thể cùng loại người này
Ở cùng nhau?
" Đừng lo lắng, ta có chừng mực, đi thôi, chúng ta quay về!"
" Vâng, thiếu gia."
Hai người đi về phía cổng lớn, đúng lúc này, có một âm thanh đột nhiên truyền đến.
" Giang Yến Lê, đợi đã."
Người tới không phải ai khác, chính là con gái của hiệu trưởng - Quách Tiểu Thơ.
Quách Tiểu Thơ có một vẻ đẹp cổ điển, dáng người nhẹ nhàng thướt tha, đáng yêu mà nghịch ngợm.
Đôi mắt to to, thân hình loli, thoạt nhìn rất mềm mại và dễ dàng bị đẩy ngã, khiến mọi người nổi lên ý muốn bảo hộ. Cô là một trong tứ đại nữ thần trong học viện, đối với Giang Yến Lê cũng không vui vẻ gì, thậm chí còn mang theo địch ý, nguyên nhân đương nhiên là nàng cũng thích Tôn Bắc Thần.
Nam chủ Tôn Bắc Thần trong truyện rất có sức hút đối với phái nam lẫn phái nữ, nhưng trong lòng hắn chỉ có Tô Triệt.
Dù trải qua bao nhiêu sóng gió, hắn vẫn một lòng một dạ với Tô Triệt. Mà nhưng vai phụ thích Tôn Bắc Thần, chẳng có ai có kết cục tốt đẹp cả.
Quách Tiểu Thơ nhẫn nhịn nhìn thoáng qua Giang Yến Lê, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói:" Giang Yến Lê, cha ta, à không, hiệu trưởng có việc muốn tìm ngươi."
Trước mặt người ngoài, cho dù là con gái hiệu trưởng, ở nơi như vậy cũng không được gọi là cha, nhất định phải gọi là hiệu trưởng.
" Có chuyện gì vậy?"
" Làm sao ta biết được, sao ngươi không đi hỏi đi."
Vẻ mặt Quách Tiểu Thơ không kiên nhẫn, nếu không phải cha muốn làm tốt quan hệ với Giang Yến lê, cô cũng không muốn đi một chuyến này.
Gia gia của Giang Yến Lê trở thành người mạnh nhất của thành phố A thì sao? Có liên quan gì đến cô?
Cô căn bản không cần lấy lòng Giang Yến Lê.
" Thiếu gia..." Cao Mạc Đan nhìn Giang Yến Lê, cứ nghĩ rằng cậu sẽ tức giận, nhưng Giang Yến Lê vẫn bình tĩnh, giống như không để ý đến Quách Tiểu Thơ.
Quả thật đúng như vậy, Giang Yến Lê không để ý đến thái độ của Quách Tiểu Thơ.
Hơn nữa, cậu còn nhớ rõ kết cục của Quách Tiểu Thơ.
Sau khi Giang Yến Lê chết, Quách Tiểu Thơ bị Giang Yến Trân lợi dụng, để cạnh tranh với Tô Triệt, nhưng vẫn thất bại. Giang Yến Trân cảm thấy cô là một phế vật chẳng có tích sự gì, cho nên đã bày kế khiến cho nàng trở thành một lô đỉnh sau đó bị gϊếŧ trong một nhà kho bỏ hoang, cuối cùng trở thành một cái xác khô héo, không ai có thể nhận ra nàng đã từng là một trong tứ đại mĩ nhân của học viện, ngay cả hiệu trưởng cũng vậy.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô lúc này, lại nghĩ đến kết cục sau này của cô, Giang Yến Lê cảm thấy không cần phải tức giận với một cô gái nhỏ chỉ có tình yêu này.
" Hiệu trưởng ở đâu?" Giang Yến Lê hỏi.
Quách Tiểu Thơ chu cái miệng nhỏ, rầm rì nói:" Văn phòng hiệu trưởng, ngươi cho rằng hiệu trưởng giống ngươi, vừa tan học đã rời đi sao?"
" Vậy phiền bạn bạn học Quách dẫn đường rồi." Cao Mạc Đan không hiểu vì sao Quách Tiểu Thơ lại có địch ý lơn như vậy với Giang Yến Lê? Người kia không hề cho Giang Yến Lê một chút mặt mũi nào, hắn không thể không lấy lại mặt mũi cho thiếu gia được.
Quách Tiểu Thơ nhíu mày:" Các ngươi cũng không phải chưa đi qua văn phòng hiệu trưởng bao giờ. Hơn nữa, ta không phải bạn học của ngươi, đừng có nhận bừa."
" Vậy Quách tiểu thư có thể đi rồi." Cao Mạc Đan bình tĩnh nói.
" Ngươi nói ai là tiểu thư?"
" Bất cứ ai nên làm việc đó." Cao Mạc Đan vẫn bình tĩnh.
" Ngươi, ngươi dám nói ta....là tiểu thư?" Quách Tiểu Thơ giơ tay hướng về phía Cao Mạc Đan " Ngươi là cái thá gì? Dám nói chuyện với ta như vậy, hôm nay ta phải khiến cho ngươi đẹp mặt!"
" Quách Tiểu Thơ, đánh chó cũng phải xem mặt chủ, ngươi coi ta như không tồn tại sao?" Giang Yến Lê nhìn Quách Tiểu Thơ," Ta dám cam đoan, nếu cái tát này rơi xuống mặt hắn, ngày mai ngươi có thể thôi học."
" Cái gì?" Hai mắt Quách Tiểu Thơ trừng lớn, bởi vì tức giận, l*иg ngực cứ phập phồng. Cô không thể tin được Giang Yến Lê có thể nói với cô nhưng lời này, trước kia hắn vẫn luôn khách khí, vậy mà bây giờ lại dám như vậy? " Ha hả, Giang Yến Lê, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng gia gia ngươi trở thành tu sĩ kim đan rồi, ngươi có thể ở trường học làm gì thì làm?"
" Đương nhiên!" Giang Yến Lê cười nói:" Nếu không tin, ngươi có thể thử."