Chương 42: Tô Triệt trở về (3)

Cao Mạc Đan gật đầu nói:" Vậy thiếu gia chờ ta chút, ta đi chuẩn bị."

"Ừm, đi thôi."

Cao Mạc Đan nói đúng, hiện tại cậu không có cách nào bình tĩnh lại, có lẽ nên đi xem học viện để thả lỏng tâm tình.

Đạt được sự đồng ý của Giang Yến Lê, Cao Mạc Đan bắt đầu chuẩn bị cho Giang Yến Lê đến học viện.

Thời khóa biểu, sách, còn có cả xe riêng.

Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, nhất định phải để Giang Yến Lê thoải mái trong lớp học.

Đây là lần đầu tiên Giang Yến Lê được hưởng thụ cuộc sống của tầng lớp thượng lưu, phải nói là vô cùng thích!

Cái gì cũng có người chuẩn bị tốt, vậy cậu nên làm cái gì? Giang Yến Lê không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi ở phòng khách, thay đồng phục học sinh, sau đó lên xe ngồi để đi học.

Cái này khiến cậu cảm thấy mê mang, tại sao cậu lại cảm thấy mình thật vô dụng nhỉ?

" Giang thiếu gia, ngài đã đến lớp rồi." Bảo vệ ở cổng thấy xe của Giang gia, lập tức ra ngoài chào đón, " Giang thiếu gia, mời ngài vào trong, mời ngài vào trong!"

Bảo vệ ở cổng cảm thấy mình đúng là có phúc khí ba đời, cư nhiên lại có thể tiếp đón Giang Yến Lê. Giang gia lúc này đang phát triển, còn có cả một tu sĩ kim đan.

Những người có quan hệ tốt hận không thể có quan hệ tốt hơn. Nhưng người quan hệ không tốt, hối hận sao lúc trước không cùng Giang gia giao hảo. Những người không có quan hệ cũng nghĩ mọi cách để có quan hệ tốt với Giang gia.

Nhưng trong đó không bao gồm Tô Triệt.

" Hừ." Lúc này, Giang Yến Lê nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến từ phía sau.

Cậu quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ khi nào Tôn Bắc Thần đã đứng phía sau cậu, bên cạnh hắn còn có một người, là một người mà cậu không bao giờ sẽ nghĩ đến sẽ ở đây - Tô Triệt!

Giang Yến Lê trợn tròn hai mắt, dường như không thể tin được Tô Triệt lại ở chỗ này, hơn nữa lại còn cùng ở cùng Tôn Bắc Thần.

Tô Triệt đắc chí mà nở nụ cười, nhìn dáng vẻ bị dọa của Giang Yến Lê, cảm thấy vô cùng thỏa mãn:" Đã lâu không gặp, Giang Yến Lê." Hắn cười như không cười, mở miệng nói. Giờ phút này hắn rất hưởng thụ sự sợ hãi của Giang Yến Lê.

Cậu cho rằng có kì binh áo trắng trợ giúp, hắn liền không có cách nào sao?

Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ từng bước từng bước trả lại tất cả cho Giang Yến Lê!

Nhưng từ khi rời khỏi vụ nổ, sợi dây chuyền trên cổ không thể sử dụng được, cũng không biết có phải do vụ nổ ảnh hưởng đến không.

Tô Triệt luôn có cảm giác mình bị mất đi một món đồ gì đó rất quan trọng.

Cảm giác này khi nhìn thấy Giang Yến Lê càng rõ ràng.

Nhưng hiện tại hắn bị vẻ hoảng sợ của Giang Yến Lê lấy lòng, đồng thời cũng quên cái cảm giác đó.

" Tại sao lại là ngươi?" Giang Yến Lê khϊếp sợ mở miệng.

Không thể nào, người bị Kì binh áo trắng bắt sao có thể trốn thoát được?

Nhưng bây giờ Tô Triệt không những đã trốn được, còn cùng Tôn bắc Thần xuất hiện ở trước mặt cậu.

Chẳng lẽ vì hắn là nam chính, nên cả Kì binh áo trắng cũng không vây được hắn sao?

Hay đã có chuyện gì đã xảy ra với Kì binh áo trắng?

Thời điểm Tôn Bắc Thần nhìn thấy Giang Yến Lê, trong lòng cảm thấy hơi luống cuống.

Hắn theo bản năng buông tay Tô triệt ra, giải thích:" A Lê, mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu, giữa chúng ta không có gì hết."

Mặt Tô Triệt tối sầm lại, cảm xúc vui vẻ vì sự sợ hãi của Giang Yến Lê cũng bị quét sạch.

Đã đến lúc này rồi, Tôn Bắc Thần vẫn còn nhớ đến Giang Yến Lê sao?

Hắn quên Giang Yến Lê đã đối xử với bọn họ như thế nào rồi sao?

Tô Triệt không cam lòng, tức giận nhìn Tôn Bắc Thần, nhưng Tôn Bắc Thần lại cúi đầu không nói gì.

Từ khi biết được những hành động của mình đều nằm dưới mi mắt của hai anh em Giang gia, điều đó đã giáng một đòn mạnh vào Tôn Bắc Thần, sự tự tôn bá đạo không ai bì nổi kia cũng biến mất, hắn đã không còn là Tôn Bắc Thần mà Tô Triệt biết lúc trước nữa.

Giang Yến Lê bình tĩnh lại, Tô Triệt có hào quang nam chính, cho dù có trốn được cũng không ngoài ý muốn.

Chỉ mong Kì binh áo trắng không có chuyện gì, bây giờ Cao Mạc Đan đang điều tra kì binh áo trắng, cậu phải làm gì.

Không vội, nên liên lạc với Tư Mặc Hàn!

Nhưng bây giờ cậu không liên lạc được với Tư Mặc Hàn, đành phải tạm thời bỏ qua!

Giang Yến Lê không muốn dây dưa với Tôn Bắc Thần và Tô Triệt, trực tiếp đi lướt qua bọn họ như không thấy ai.

Tôn Bắc Thần nhìn Giang Yến Lê, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Tô Triệt hừ lạnh một tiếng, lần này Tôn Bắc Thần khiến hắn vô cùng bất mãn, hắn quay người bỏ đi.

Tôn Bắc Thần không đuổi theo.

Sau khi Cao Mạc Đan đưa Giang Yến Lê đi học, vẫn chưa quay về, mà đi lên phòng hiểu trưởng trò chuyện một chút, sửa sang một ít giáo án, lại tìm hiểu tình hình học tập của Giang Yến Lê mới quay về.

Khi Giang Yến Lê đi dạo xung quanh khuôn viên trường, cậu có cảm giác như đã qua mấy đời rồi.

Đã rất lâu cậu chưa được đi học.

Ở kiếp trước, sau khi tốt nghiệp cậu chưa bao giờ về trường cũ, một là bận, hai là cảm thấy mình còn rất nhiều thời gian, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Tuy trường học không được khắc quá sâu trong kí ức của cậu, nhưng đó là thời gian cậu thoải mái, nhiệt huyết nhất.

Giờ đây thấy học viện Tu Chân, cậu lại tưởng niệm trường học cũ.

Nếu có cơ hội trở về, cậu muốn đi nhìn trường học cũ một chút.

Quên đi, bây giờ có về được hay không là hai chuyện khác nhau, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.

Giang Yến Lê bước vào lớp học, căn phòng vốn đang ồn ào bỗng trở nên im ắng, nhìn thấy Giang Yến Lê xuất hiện, cả đám đều oanh động.

" Giang Yến Lê, Giang Yến Lê, ngươi đến rồi! Ta còn tưởng ngươi không đi học nữa, không nghĩ tới ngươi vẫn sẽ đi học."

" Giang Yến Lê, đã lâu không gặp."

Hai người đang nói chuyện chính là hai đứa đồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ.

Cũng là hai người lúc trước bắt nạt Tô Triệt, nhưng lại bị Tô Triệt phản kích.

Hai người đó, một người gọi là Diệp Bỉnh Thành, người còn lại là Phan Soái Soái.

Phan Soái Soái tự nhận bản thân mình rất phong lưu phóng khoáng, đồng phục thì xộc xệch, các nút áo cũng bị thắt sai, người khác nhìn rất dễ hiểu lầm.

Diệp Bỉnh Thành mặc đồng phục khá chỉnh tề, nhưng đó là khi so với Phan Soái Soái, nếu xem nhẹ cái khuyên tai to trên tai, chắc chắn nhìn vào sẽ là một học sinh tốt.

Hai người này đều xuất thân từ gia tộc tu chân, nhưng chỉ là gia tộc bình thường, tu sĩ mạnh nhất trong gia tộc cũng chỉ có luyện khí tầng tám.

Tư chất của bọn họ giống nhau, đều muốn làm tùy tùng của Giang Yến Lê, sau đó dựa vào Giang Yến Lê tung hoành ngang ngược khắp học viện.

Khoảng thời giang trước bị Tô Triệt giáo huấn thì an ổn hơn một chút.

Nói thẳng ra là, Giang Yến Lê chưa xuất hiện, nên bọn họ chưa dám làm ra hành động gì khác.

Nhưng bây giờ Giang Yến Lê đã xuất hiện, tâm tư của hai người này liền nổi lên, giống như sắp bắt đầu những ngày tháng tung hoành ở học viện, điều này khiến họ trở nên kích động hơn.

" Ta chỉ lại đây nhìn xem thôi, từ sau trở đi, trừ bỏ kiểm tra, ta sẽ ít lại đây. Lại nói hai người các ngươi tu vi vẫn không thăng tiến gì, có phải không chăm chỉ tu luyện hay không?"

Trước kia Giang Yến Lê căn bản không để ý tu vi của hai người.

Bây giờ quan tâm là vì trong sách có viết hai người này rất trung thành.

Tuy vẫn luôn làm chuyện xấu, nhưng bọn họ chỉ là làm theo những gì Giang Yến Lê sai bảo, sau khi Giang Yến Lê chết, chỉ có hai người này đi đưa tiễn.

Sau khi Giang gia ngã xuống, cũng chỉ có hai người này cúng bái Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê đối với người của mình tốt vô cùng.

Cho nên bọn họ mặc dù chân chó, nhưng vẫn có phần thật lòng, chỉ là cuối cùng.....Tô Triệt thấy họ quét rác cho bia mộ của Giang Yến Lê, thuận tay gϊếŧ chết.

Khi đọc sách, Giang Yến Lê cảm thấy Tô Triệt chẳng làm gì sai cả, hai người này vẫn luôn đi theo nguyên chủ tìm đường chết, cho nên chết rồi cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Nhưng hiện tại, Giang Yến Lê cảm thấy hai người này cũng có chỗ đáng khen, nếu có thể tiếp tục mạnh hơn, cậu cũng không ngại có thêm hai người bạn này.

Nhưng vấn đề trước tiên, là phải chỉnh cho hai người này ngay ngắn.

Diệp Bỉnh Thành và Phan Soái Soái nghe xong những lời Giang Yến Lê nói, trên mặt hiện lên sự thất vọng rõ ràng.

Giang Yến Lê không ở đây, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy. Bởi vậy đã nghẹn một bụng hờn dỗi, bây giờ Giang Yến Lê quay về, lại nói sẽ không tới học viện nhiều.

Vậy bọn họ phải làm sao đây?

Diệp Bỉnh Thành cúi đầu nói:" Ngươi cũng biết tư chất của bọn ta thế nào mà, tu luyện mãi cũng chẳng thấy tiến bộ."

Diệt Bỉnh Thành mang theo sự bất đắc dĩ, hắn không phải không nghĩ đến tu luyện, nhưng tu luyện hay không cũng giống nhau.

Phan Soái Soái gật đầu đồng ý, thản nhiên nói:" Đúng vậy, với tư chất của bọn ta, tu luyện như thế nào cũng không làm nên được chuyện gì. Chỉ cần không làm mất mặt gia tộc là được rồi."

Hai người đều xuất thân từ gia tộc nhỏ, tư chất giống nhau, đều là tam linh căn, tu luyện chậm chạp, có thể đi theo bước chân của giang Yến Lê đã là không tồi rồi.

Gia tộc bọn họ rất an phận, đi theo làm chân chó cho Giang Yến Lê cũng chỉ vì muốn thuận lợi tốt nghiệp mà thôi.

Dù sao trong trường Giang Yến Lê cũng là tôn quý nhất.

Giang Yến Lê nói:" Tư chất không phải vấn đề lớn, các ngươi còn trẻ như vậy mà đã từ bỏ tu luyện? Ta không muốn người đi theo ta là phế vật, mặc kệ có thành công hay không cũng không được từ bỏ, hiểt chưa?"

" Thưa lão đại, đã hiểu!"

Hai người trăm miệng một lời, đáp.

Nhưng ngữ khí không được tích cực cho lắm.

Giang Yến Lê bất đắc dĩ thở dài.

Trên thực tế, cậu cũng chưa làm loại chuyện này bao giờ, cũng không biết làm sao để hai người này đi đúng hướng? Chẳng lẽ phải dùng lợi ích để cám dỗ sao?"

Giang Yến Lê không hiểu cái này, về nhà tìm một người hỏi một chút vậy.

Không thể không nói, trường học đúng là một nơi để thư giãn, cậu thật nhanh quên mất ác mộng vào buổi sáng.

Chỉ là một cơn ác mộng thôi, không phải A Ly cũng không có tin tức gì đó sao?

Cậu sợ mình lo lắng quá vô lý, vẫn là nên hảo hảo đi dạo xung quanh trường.