Chương 107

Lâm Mộng Dung nằm ở trên giường, Sở Tư Thần lo lắng sốt ruột mà ngồi canh giữ ở một bên.

“Ngươi không sao chứ.” Sở Tư Thần tràn đầy quan tâm nói.

“Không có việc gì, không nghĩ tới đường đệ ngươi lại thích nam nhân.”

Lâm Mộng Dung từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nam nhân nhìn thấy nàng thì phần lớn đều sẽ nghĩ xem làm sao khiến nàng chú ý tới họ, nhưng Sở Diệp lại không giống như thế đối phương đối nàng vừa e sợ lại còn tránh như tránh tà, khiến Lâm Mộng Dung ban đầu còn cảm thấy kỳ quái nhưng khi nghe được đối phương là đoạn tụ, liền hiểu ra tại sao.

Tuy rằng minh bạch Sở Diệp không thích mình, không phải vì mình không xinh đẹp, mà là do Sở Diệp biếи ŧɦái, nhưng Lâm Mộng Dung vẫn có cảm giác có chút thất bại.

Sở Tư Thần lắc lắc đầu, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nói: “ Đường đệ này của ta, nguyên bản cuộc sống đã không ra đâu bây giờ còn thêm trầm trọng hơn, hắn là đoạn tụ không nói, cư nhiên còn kéo đường đệ ngươi xuống nước.”

“Việc này một cây làm chẳng nên non, có lẽ đường đệ ngươi đã đem Xích Huyết Tủy cho Sơ Văn.” Lâm Mộng Dung nói.

Lâm Mộng Dung thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn cực kỳ yêu thương con tiểu hồ ly kia, chỉ vì con tiểu hồ ly kia mà bán thân cho Sở Diệp, cũng không phải không có khả năng.

Sở Tư Thần nghĩ nghĩ, nói: “Có này khả năng.”

Lâm Mộng Dung nhấp môi, nói: “Ngày mai, ta muốn lại đi nhìn tìm Sơ Văn.”

Sở Tư Thần có chút khó xử nói: “Còn đi a!”

Lâm Mộng Dung gật gật đầu, nói: “Sự việc hôm nay, là ta hiểu lầm đường đệ ngươi, ta muốn đi nói lời xin lỗi.”

Sở Tư Thần cau mày, nói: “Xin lỗi liền không cần có lẽ chính là hắn hạ dược, đường đệ ta hắn có đủ tật xấu không có cái nào mà hắn không có, có lẽ hắn căn bản là nam nữ đều ăn, chỉ trách đường đệ ngươi vô tri, còn vì hắn mà bảo đảm.”

Lâm Mộng Dung cắn chặt răng, kiên trì nói: “Mặc kệ như thế nào, ta phải quay lại đó thêm một lần.”

Lâm Mộng Dung cũng không biết chính mình gặp phải chuyện gì, chỉ là có cảm giác chỉ cần ly khai nơi này liền sẽ mất đi một cái cơ duyên lớn.

Sở Tư Thần không lay chuyển được Lâm Mộng Dung, gật gật đầu, nói: “Vậy thì đi.”

Sở Tư Thần dù sao cũng có nhiệm vụ trên người, cũng không thể cả ngày đi Long Nhai Thôn nhàn hạ.

Chờ gặp được mấy quản sự của Sở gia ở Trúc Khê Trấn, kiểm kê một ít danh mục, đã qua buổi trưa, bởi vì đã đáp ứng Lâm Mộng Dung, nên sau khi xử lý tốt sự tình trên tay, Sở Tư Thần liền mang theo Lâm Mộng Dung, vội vã chạy tới Long Nhai Thôn.