Chương 84

Đồng dạng đều một con sói, mà Hồn Thú của Vương thị huynh muội cũng phải dây dưa một hồi lâu cũng không bắt được, tiểu hồ ly lại chỉ cần một vuốt là có thể chụp chết.

Thôn trưởng Mai Thôn liền nghĩ đến chính mình lúc trước cảm thấy tiểu hồ ly quá mảnh mai, tức khắc lại cảm thấy bản thân đúng là không có chỗ dung thân mà.

Tiểu hồ ly liền chém đứt mấy cái đầu lang, làm con sói đầu đàn chú ý tới.

Sói đầu đàn nhảy tới trước mặt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly đem mở tạc đuôi ra, lắc lắc, trên người toát ra từng trận bạch quang.

Sói đầu đàn thất thần tiểu hồ ly lại một vuốt trảo khai đánh ngây bụng, yếu điểm của sói là nằm ở phần eo, ở đó là bạc nhược nhất.

Sở Diệp xem tấm tắc bảo lạ, thầm nghĩ: Mỹ hồ kế cư nhiên lại dùng tốt như vậy, Tuyết Bảo sau khi biến thành xinh đẹp, cư nhiên liền có thể mê hoặc cả Hồn Thú cấp thấp.

Rất nhiều hồ thú đều có kỹ năng mê hoặc, có thể dùng bề ngoài nhu nhược để mê hoặc đối thủ, bất quá, hình như chỉ có thể mê hoặc một ít Hồn Thú có cấp bậc thấp hơn mình mà thôi.

Sói đầu đàn bị thương, lập tức thanh tỉnh, ánh mắt nhìn tiểu hồ ly, có chút hung ác.

Tiểu Ngân hạ lệnh ong đàn, vây quanh rậm rạp bao trùm cả người con sói.

Mấy con Ngân Sí Ong, dưới mệnh lệnh của Tiểu Ngân, điên cuồng hướng miệng vết thương mà tiêm độc châm vào.

Nọc ong từ miệng vết thương tiến vào thân thể, nhanh chóng lan tràn, chiến lực giảm đi.

Tiểu hồ ly nhân cơ hội này, xoát xoát móng vuốt, miệng vết thương nhanh chóng mở rộng, ruột trong bụng đều rớt ra.

Tiểu hồ ly dùng một móng vuốt móc ra tinh hạch, rồi đem bỏ vào túi ở trên cổ.

Thấy Sở Diệp làm cho Tiểu Ngân một cái túi tiền, treo ở trên người, tiểu hồ ly thấy thích, liền bảo Lâm Sơ Văn cũng làm cho mình một cái.

Sói đầu đàng vừa chết, bầy sói còn lại không đáng để lo, thực nhanh sau đó mọi người ở đây liên hợp lại, quét sạch không còn.

Bầy sói được giải quyết, thôn dân trong thôn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, thôn trưởng Mai Thôn nhìn Sở Diệp bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích, sắc mặt Vương Hà đen không thể tả.

Vương Hà vốn không đem Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn để vào mắt, lúc trước còn một hồi châm chọc mỉa mai, kết quả lại phải để đối phương tới cứu, trên mặt có chút không nhịn được.

Vương Hà tới Mai Thôn, trừ bỏ vì tiền thưởng, càng nhiều vẫn là vì tinh hạch của bầy sói, mắt thấy Hồn Tinh đều bị tiểu hồ ly cấp thu, liền càng hụt hẫng.

“Hai vị thật lợi hại a! Lúc trước, ta đúng là không có mắt.” Vương Diệu nhìn tiểu hồ ly, thần sắc có chút khác thường.

Lúc trước Vương Diệu nhìn tiểu hồ ly, còn tưởng rằng chỉ là một con Hồn Sủng bình thường, nhưng khi nhìn thấy tiểu hồ ly đại sát tứ phương, mới phát hiện tiểu hồ ly lợi hại, lúc này tiểu hồ ly cả người tắm máu, nhìn dơ hề hề, Vương Diệu nhìn tiểu hồ ly, thật ra lại thêm vài phần si mê.

Vương Hà nhìn Sở Diệp, hừ lạnh một tiếng, “Sở thiếu nếu lợi hại như vậy, lại che mình kỷ như vậy, không biết duyên cớ gì lại lừa gạt chúng ta.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Ta chỉ là không muốn quá rêu rao.”

“ Nãy giờ chúng ta gϊếŧ được không ít sói. Không bằng chúng ta phân một nữa cho hai vị.” Sở Diệp nói.