Từ cửa hàng dược liệu đi ra, Sở Diệp đi đến tiệm cầm đồ, nơi lần trướt hắn đã mua vợt bắt côn trùng.
Lúc trước mua vợt bắt côn trùng là vì muốn bắt Tiểu Ngân mà bây giờ Tiểu Ngân đã thành Hồn Sủng của hắn. Bây giờ nó vô dụng rồi.
Lúc trước Sở Diệp tốn 20 đồng vàng mua nó. Bây giờ bán ra chỉ còn 18 đồng vàng. Sở Diệp cảm thán đúng là thế đạo mà.
Bán hoa khô cùng vợt Sở Diệp thu vào 50 đồng vàng. Sở Diệp đi vào cửa hàng tốn 20 đồng vàng mua toái Hồn Tinh, lần trước mua 10 đồng vàng toái Hồn Tinh nhưng không đủ phân.
Sau khi mua toái Hồn Tinh. Sở Diệp lại tốn 40 đồng vàng, mua một lọ Cố Hồn Dịch.
Cố Hồn Dịch có tác dụng củng cố hồn lực. Ở Sở gia đệ tử được sủng ái thì mỗi tháng được lãnh một lọ.
Từ khi xuyên qua đây tới giờ đồng vàng của hắn luôn không nhiều nên không dám mua, bây giờ dư dả rồi hắn đánh bạo mua 1 lọ.
Sở Diệp từ trên trấn trở về, đi vào buồng ong đem toái Hồn Tinh đều phân cho đàn ong, rồi sau đó chuẩn bị dùng Cố Hồn Dịch.
Tiểu Ngân vây quanh Sở Diệp một hồi lâu, rốt cuộc phát hiện Sở Diệp lần này ra cửa, không có cho mua đồ vật cho nó, tràn đầy bực mình ong ong kêu lớn.
“Tổ tông ta ơi! Ngày thường ngươi ăn nhiều nhất còn gì Hồn Tinh của ngươi không phải còn đủ dùng sao?”
Tiểu Ngân có chút kích động kêu lớn, “Không đủ, không đủ!”
Sở Diệp gật đầu bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, được rồi, đã biết, chờ lần tới bán Ngân Tuyết mật ong, ta sẽ mua cho Hồn Tinh ngươi”.
Được Sở Diệp đáp ứng, Tiểu Ngân mới yên lặng trở lại.
Sở Diệp ngồi ở trên giường, đem Cố Hồn Dịch uống vào cơ thể.
Sau khi uông Cố Hồn Dịch, Sở Diệp có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, trong khoảng thời gian này, ký ức của nguyên chủ thường sẽ nhiễu loạn tư duy của Sở Diệp, uống hết 1 lọ Cố Hồn Dịch, Sở Diệp cảm giác linh hồn thanh tỉnh hơn rất nhiều, hồn lực giống như cũng tăng lên không ít.
Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp, có chút hưng phấn mà đập cánh.
Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Ngân, cười cười, đánh giá linh hồn của chính mình lực tăng lên, thì Tiểu Ngân cũng nhận được chỗ tốt.
Đem một lọ Cố Hồn Dịch hấp thu hoàn toàn, Sở Diệp có chút chưa đã thèm, thầm nghĩ: Nếu là lại được một lọ nữa thì tốt rồi, nhưng đồng vàng a! Đồng vàng, bất luận ở nơi nào, nếu không có tiền đều là một bước khó đi.
Sở Diệp gãi gãi tóc, hắn bên này vừa mới bán một đợt mật ong, tiếp theo ủ mật lại phải tốn hơn mười ngày nữa mới có thể bán tiếp, tốt nhất vẫn là tìm thêm thủ đoạn kiếm tiền nữa mới được.
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, cõi lòng đầy mong đợi nói: “Tiểu Ngân, ngươi cở này có hay không ở trong núi phát hiện, loại dược liệu nào khác không ”.
Tiểu Ngân do dự một chút, thả ra một đoạn hình ảnh.
Sở Diệp thấy được một mảnh Long Tâm Thảo, Long Tâm Thảo là một loại linh dược đặc biệt, loại linh dược nếu sống qua được một năm thì mộc ra thêm 1 phiến lá, sau chín năm thì cây sẽ thành thục.
Đại bộ phận Long Tâm Thảo chỉ sống tới khi ra được phiến lá thứ ba hoặc thứ tư, sau đó liền sẽ điêu tàn, tương đối trường mệnh thì sống đến phiến thứ bảy hoặc tám đã là khó có được, nhưng chỉ có cây Long Tâm Thảo có phiến lá thứ chín thì mới có giá trị để làm dược liêu.
Trong một ngàn cây Long Tâm Thảo có một gốc cây sống đến phiến lá thư chín đã là không dễ vì.
Một số Linh dược sư gieo trồng khoảng 1 vạn cây Long Tâm Thảo, cũng khó có thể trồng ra được một gốc cây Long Tâm Thảo thành thục có đủ chín lá.
Bởi vì Long Tâm Thảo chín lá có giá trị dược liệu cao, mà gieo trồng cũng quá khó khăn, nên giá trị của chúng cực cao.
Sở Diệp nhìn kỹ một chút hình ảnh Tiểu Ngân truyền tới, ở đó Long Tâm Thảo có trên trăm cây, đại bộ phận đều là cây có 3 hoặc 4 lá.