Chương 18

Việc vào núi hái thuốc Sở Diệp không có ý định từ bỏ, tuy hắn dựa vào bán mật ong, vẫn có thể chóng đở được chi tiêu trong nhà, không đến mức thu không đủ chi. Nhưng không có ai trên đời ngại mình nhiều tiền cả.

Tiểu Ngân chớp chớp mắt, một đoạn hình ảnh xuất hiện ở bên trong thức hải của Sở Diệp.

Sở Diệp biết, Tiểu Ngân đây là sử dụng kỹ năng Thông Cảm, Hồn Sủng Sư cùng Hồn Sủng sử dụng kỷ năng Thông Cảm, liền có thể thấy hình ảnh mà đối phương đã từng thấy qua.

Sở Diệp thấy được một mãnh bụi hoa rậm rạp. Bên trong bụi hoa từng đóa hoa có hình dáng như chữ thập, màu sắc của hoa là màu lam.

Sở Diệp có chút kinh ngạc nói: " Thập Tự Tinh Cẩm!”

Thập Tự Tinh Cẩm lúc chưa nở hoa nhìn rất giống cỏ dại rất khó phân biệt được chúng, nên rất dễ bị người khác xem nhẹ. Nhưng khi chúng nở hoa thì liền rất dễ phân biệt.

Tiểu Ngân tỏ vẻ loại mật của hoa mười phần ngon miệng, chính là hơi ít thôi.

Sở Diệp đứng lên, có chút kích động nói: “Ngươi khi nào thì phát hiện bụi hoa đó?”

Tiểu Ngân nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: “Ngày hôm qua?”

Sở Diệp run rẩy một chút khóe miệng, rầu rĩ nói: “Ngươi như thế nào lại không nói sớm cho ta biết?”

Tiểu Ngân có chút bực mình quạt cánh kháng nghị, “Ngươi cũng đâu có hỏi ta!”

“Mau mang ta qua đó.”

Thập Tự Tinh Cẩm phần lớn sinh trưởng ở bên trong núi sâu, cánh hoa có thể làm thuốc, là dược liệu rất trân quý.

Thập Tự Tinh Cẩm chu kỳ nở hoa chỉ có ba ngày, nếu bỏ lỡ kỳ hoa nở một khi hoa tàn, liền không còn giá trị nữa, Thập Tự Tinh Cẩm bên trong núi cũng không biết hoa nở được mấy ngày, còn kịp để thu hoạch không.

Như vậy một mảnh Thập Tự Tinh Cẩm này, nếu là có thể hái hết, vậy đại khái có thể bán được 30 đồng vàng, xem như có một bút thu vào không nhỏ.

Sở Diệp dưới sự bảo hộ của đàn ong mà đi đến đó.

Đây một mảnh Thập Tự Tinh Cẩm đã nở rộ, có một bộ phận cánh hoa của Thập Tự Tinh Cẩm đã rụng, may mà, còn có một bộ phận cánh hoa còn đang nở rộ, Sở Diệp đối với những cánh hoa đã rụng mà âm thầm cảm thấy đáng tiếc.

Sau đó Sở Diệp liền bất chấp những đáo hoa đã héo tàn, mà dùng hết sức chuyên chú vào thu thập cánh hoa Thập Tự Tinh Cẩm.

Sở Diệp ở trong núi hai ngày, thu được mười cân cánh hoa, do cánh hoa quá nhỏ không lên nổi mấy cân dù nhìn thì nhiều thật ra không có bao nhiêu cân. Sau khi trở về đem phơi khô dưới nắng trọng lượng chất còn khoảng 8 cân (1 cân= 0,5kg).

Cánh hoa của Thập Tự Tinh Cẩm sau khi phơi khô đúng như Sở Điệp dự liệu chỉ còn chừng 8 cân.

Sau khi đem hoa phơi khô, Sở Diệp sáng sớm liền đi bộ ra cửa, lần này ra cửa, Sở Diệp không có cho thuê xe trâu của Trần gia nữa.

Sở Diệp lựa chọn đi bộ đảo không phải vì luyến tiếc tiền xe, mà là, không muốn mỗi lần đi bán đồ vật đều có thôn dân đi cùng.

Việc hắn bán mật ong kiếm được đồng vàng đã đủ gây chú ý, nếu mà còn để người trong thôn biết hắn còn có bản lĩnh vào núi hái thuốc, sẽ khiến thôn dân bàn tán lung tung.

Sở Diệp sau khi tới trấn, cũng không có lựa chọn cửa hàng Sở gia, mà là thay đổi một chút dung mạo, đem Thập Tự Tinh Cẩm hoa đã phơi khô bán cho cửa hàng dược liệu trên trấn, tám cân Thập Tự Tinh Cẩm, bán được 35 cái đồng vàng,.

Quản sự cửa hàng Sở gia, thái độ đối Sở Diệp kỳ thật không trẹ, bất quá, Sở Diệp tư tâm, không quá muốn khiến cho người Sở gia chú ý.