Chương 17

Thời gian thoi đưa lại nữa tháng qua đi, việc ủ mật đã bắt đầu đi theo quy luật. Chỉ hơn 10 ngày mà lượng mật ủ ra đã không ít.

Sở Diệp lại thêu xe trâu của Trần lão, chuẩn bị đem mật ong đi bán, 50 vại mật ong khoảng chừng 500 cân, chiếm hơn nửa xe.

"Mau thật mới đó, mà đã được thu nhiều mật ong như vậy.” Trần Nam nhìn một vò mật ong, toát ra vài phần hâm mộ.

Người trong thôn đã sớm biết Sở Diệp có dưỡng ong, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến ong mà Sở Diệp nuôi có thể ủ được mật.

Sở Diệp cười cười, nói: “Thu hoạch còn tạm!”

Trần Nam có chút nghi hoặc nói: “Ngân Sí Ong lợi hại đến như vậy sao?”

Sở Diệp thầm nghĩ: Ngân Sí Ong bình thường tự nhiên không lợi hại như vậy, nhưng nếu ong chúa thì lại khác.

Sở Diệp đem mật ong đưa đến tửu lâu, 50 vại mật ong bán được 75 đồng vàng, Sở Diệp vẫn luôn cảm thấy Tiểu Ngân thú nuốt vàng, bán mật ong xong Sở Diệp bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Ngân không phải thú nuốt vàng mà là ong chiêu tài mới đúng!

Tiểu Ngân tiêu xài mau, nhưng mà tốc độ kiếm đồng vàng cũng mau như vậy.

Trên người có hơn 75 đồng vàng, Sở Diệp có cảm giác mình trở thành người giàu rồi.

Có tiền, Sở Diệp tiêu xài cũng phóng khoáng hơn.

Sở Diệp tốn 40 đồng vàng mua 2 khối tinh hạch hệ Mộc dùng làm đồ ăn cho Tiểu Ngân, lại tốn 10 đồng vàng, mua một ít toái Hồn Tinh, toái Hồn Tinh hiệu quả tất nhiên không bằng Hồn Tinh, được ở chỗ giá cả tiện nghi, 10 đồng vàng liền mua được một đống.

Toái Hồn Tinh là Sở Diệp vì ong đàn chuẩn bị, thủ hạ của Tiểu Ngân có không ít Ngân Sí Ong không có phẩm giai, nhưng nếu có thể đem chất lượng đàn ong tăng lên, đối với Tiểu Ngân cũng có không ít chỗ tốt.

Phẩm cấp đàn ong một khi tăng lên, ủ ra mật ong, phẩm chất cũng sẽ được nâng lên.

Mua tinh hạch, Sở Diệp như củ mua thêm một ít gạo, mì và đồ ăn, bởi vì kiếm được một bút, Sở Diệp mua gạo, mì và đồ ăn đều chọn loại tốt.

Sở Diệp tiêu tiền quá sảng khoái, một lúc không cẩn thận, liền đem 75 đồng vàng, tiêu sạch.

Sở Diệp nhìn túi tiền rỗng tuếch, an ủi chính mình tiền tiêu rồi sẽ có thể kiếm lại, trời sinh ta tài tất có chỗ dùng.

Sở Diệp về tới nhà, Sở Diệp liền đem một khối tinh hạch hệ Mộc đưa cho Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân tràn đầy hưng phấn ôm Hồn Tinh hấp thu một phen, sau khi hút no rồi cẩn thận đem tinh hạch còn dư nhét vào trong cái túi trên cổ nó.

Tiểu Ngân ăn uống ngày càng mạnh. Sở Diệp tốn 20 đồng vàng mua Hồn Tinh nhưng chỉ nữa tháng đã bị Tiểu Ngân hút sạch.

Khi Sở Diệp khế ước với Tiểu Ngân nó chỉ lớn bằng đầu móng tay, nhưng trong khoảng thời gian này hình thể Tiểu Ngân đã tăng lên không ngừng, bây giờ đã to bằng trái bóng bàn, thực lực cũng tăng lên không ít.

Sở Diệp tìm người làm cho Tiểu Ngân một cái túi tiền cho nó đeo lên cổ, cái túi đó là cho Tiểu Ngân cất giữ Hồn Tinh. Tiểu Ngân cực kỳ yêu thích cái túi.

Sở Diệp đi tới buồng ong nằm ở phía đông lấy một nửa toái Hồn Tinh, phân phát vào mấy cái máng ăn, ong đàn cảm nhận được hơi thở của toái Hồn Tinh lập tức ùa ra. Sở Diệp cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, ở buồng ong ở phía tây bên trong đồng dạng cũng rải một nửa toái Hồn Tinh.

Sở Diệp hỏi Tiểu Ngân: "Thảo dược tìm kiếm thế nào rồi!”

Mười mấy ngày nay, Sở Diệp vẫn luôn ở một bên dạy Tiểu Ngân cách phân biệt dược liệu, Tiểu Ngân cũng đã nhận thức một ít dược liệu, nhưng vẫn không có phát hiện gì.