Chương 16

Trong núi địa hình phức tạp, khi vào núi dễ dàng bị lạc đường, hung thú lại nhiều, trăm năm qua kẻ táng thân ở núi đều đếm không hết.

Mấy cái thôn dân nhìn nhau, “Diệp thiếu, vào núi hái thuốc, chính là rất nguy hiểm, vận khí tốt không nói, có thể kiếm một ít tiền, vận khí không tốt, ở trong núi đi mười ngày nửa tháng, cũng có khả năng sẽ không thu hoạch được gì.”

Sở Diệp cười cười, nói: “Ta biết, ta hiện tại cũng chỉ đang tính toán, chưa có ý định vào núi ngây”.

Sở Diệp cúi đầu, thầm nghĩ: Nếu là hắn mà vào trong núi hái thuốc, so với thôn dân bình thường hẳn là có nhiều ưu thế hơn.

Trong núi hái thuốc, muốn tìm được thảo dược có giá trị. Trước phải biết được vị trí đó mới là cái chỗ khó, nhưng điểm này đối hắn mà nói, thật ra không khó.

Trước tiên hắn có la bàn có thể tránh đi một ít hung thú nguy hiểm, còn có thể bảo Tiểu Ngân mang theo ong đàn đi trong núi tìm kiếm linh dược, như vậy sẽ tốt hơn.

Lúc vào núi, hắn cũng có thể tìm ong đàn cùng đi, có ong đàn ở đó, nhờ đó hung thú cũng không dám trêu chọc hắn.

Sở Diệp về tới trong nhà, Tiểu Ngân cũng mang theo ong đàn bay về tới.

Biết việc ra ngoài thải mật có liên hệ trực tiếp tới chất lượng đồ ăn của mình, nên Tiểu Ngân đối với thải mật chuyện này, thập phần để bụng.

Nhìn đến Sở Diệp, Tiểu Ngân tràn đầy hưng phấn phành phạch cất cánh bay qua đi, “Y y.”

Sở Diệp nghe được Tiểu Ngân thúc giục, đem Hồn Tinh mới mua đem ra, Tiểu Ngân vây quanh Hồn Tinh chuyển động một vòng, thấy Hồn Tinh phẩm chất so với trước càng tốt, Tiểu Ngân phát ra từng trận tiếng hoan hô, chắc do chịu Tiểu Ngân cảm nhiễm, Sở Diệp nhịn không được cũng gợi lên khóe miệng.

Xem Tiểu Ngân hấp thu xong Hồn Tinh, Sở Diệp đem Hồn Tinh thu về, rồi nói với Tiểu Ngân, nói: “Tiểu Ngân, chúng ta tới học tập cách phân biệt dược liệu đi.”

Tiểu Ngân liếc Sở Diệp một cái, ánh mắt bên trong toát ra vài phần ghét bỏ.

Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, chầm chậm giải thích nói: “Tiểu Ngân a! Chúng ta muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, kiếm tiền nhiều hơn nữa, mới có thể mua càng mua được nhiều mật ong loại tốt, phẩm cấp tinh hạch cũng sẽ tốt hơn, còn có cả dược tề nữa.”

Tiểu Ngân nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Sở Diệp nhìn một hồi, rồi gật gật đầu, đậu ở trên vai Sở Diệp.

Sở Diệp lấy sách thảo dược ra, dạy Tiểu Ngân phân biệt.

Trong sách thảo dược có ghi trên dưới 1000 loại thảo dược thường thấy, có rất nhiều loại khi lớn lên nhìn khá giống nhau. Đừng nói Tiểu Ngân xem hoa cả mắt, bản thân hắn còn thấy rối nói chi là Hồn Sủng.

Tiểu Ngân xem mười trang, liền nằm gục trên vai hắn, xem đến trang thứ hai mươi trang liền chịu không nổi bay đi ra ngoài, tỏ vẻ muốn đi đốc xúc ong đàn ủ mật ong.

Sở Diệp bất đắc dĩ lắc lắc đầu, liền tự mình nghiên cứu sách thảo dược thôi, Tiểu Ngân là khế ước thú của hắn, cùng hắn tâm ý tương thông, nếu hắn ở đây nghiên cứu rõ ràng các loại thảo dược, thì Tiểu Ngân về sau nhìn thấy dược liệu, liền sẽ nhận biết dễ dàng hơn một ít.