Chương 22: Thông thiên mãng xà

Sau khi Nguỵ Hàn quyết định, Giang Kiều chỉ có thể tham gia tranh tài, trận đầu tiên là đánh bại năm mươi người, Giang Kiều dễ dàng liền hoàn thành.

Trần đầu đã đào thải hơn phân nửa số tu sĩ, trận thứ hai trực tiếp bị truyền tống đến nơi thí luyện.

Giang Kiều bị truyền tống đi cũng không có cảm xúc gì, nơi này thiên biến vạn hoá, trong cốt truyện Huyền Thiên Tông thí luyện rõ ràng vòng thứ ba mới truyền tống đi.

Khi truyền tống trận sáng lên, cậu liền bị truyền tống đến một đầm lầy, nơi có một con thông thiên mãng xà cố thủ, thật là giảm thọ, cậu như thế nào truyền tống trực tiếp đến chổ đại Boss?

Giang Kiều nhanh chóng cầm lấy kiếm, khi vào thế giới này cậu chưa từng nghiêm túc tu luyện qua, hiện tại nhìn thấy mãng xà to lớn như vậy cũng cảm thấy sợ hãi.

“Hệ thống, cấp bậc của con thông thiên mãng xà này là gì vậy?”

[Là Bán Thần cấp nha, ký chủ.]

Bán Thần cấp? Thật mẹ nó gặp quỷ, so với cấp bậc của cậu còn cao hơn, loại đồ chơi này trong quyển sách kia còn chưa xuất hiện qua a.

Giang Kiều cầm kiếm hướng địa phương khác chạy đi.

Này thật sự quá đáng sợ, cậu cần cấp thiết chạy trốn, thứ đồ chơi này nên để nữ chủ đến tiêu diệt đi.

Dù sao trong nguyên tác, nữ chủ không gì không làm được, tìm được nữ chủ là tốt rồi.

Ngay lúc Giang Kiều đang muốn chạy trốn, một cái xúc tua xuất hiện, cuốn lấy cậu trực tiếp kéo đến thân hình to lớn phía trước.

Kéo qua liền thôi đi, một màng trước mắt còn thiếu chút nữa doạ cậu đến bất tỉnh.

Con thông thiên mãng xà kia có vô số chiếc đuôi, bên cạnh còn có không ít người bị nó quấn chặt, có nam có nữ, tất cả đều bị những cái đuôi kia vây quanh, mà mỗi cái đuôi đều có hai căn nhục côn, thời thời khắc khắc thao lộng những người đó.

“Sướиɠ quá…Xà Vương…lại sâu một chút…ưm ưm ưm…” một cái nam nhân rêи ɾỉ.

“Sướиɠ chết mất….mạnh hơn chút nữa….Xà Vương, ta muốn hai căn nhục bổng kia cùng nhau tiến vào….ô ô ô….” Một nữ tử khác lại kêu lên.

“Quá sướиɠ….đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tử ©υиɠ ta….ta muốn sinh cho Xà Vương thật nhiều cái trứng….a a a….” một cái song tính vặn vẹo thân thể.

Mọi người đều trần trụi, thân thể vặn vẹo hưởng thụ, tất cả bị mãng xà quấn lấy, không ngừng phun tinh tử, thật sự là một màn ghê tởm đến cực điểm, cặp mắt thông thiên mãng xà kia còn nhìn chằm chằm vào cậu, phảng phất như cậu chính là mục tiêu tiếp theo của hắn.

Cứu mạng a, thật quá khủng khϊếp.

Giang Kiều muốn khóc.

Nếu bị thứ đồ chơi ghê tởm như vậy thượng, còn không bằng đi yêu, không đúng, không bằng bị Nguỵ Hàn thao.

Những người đó tựa hồ bị mãng xà thao thành thói quen, một đám biểu tình tán loạn, ánh mắt mê ly, đều là một bộ dáng tận hưởng.

“Ngươi cũng đến hưởng thụ đi, ngươi chỉ là kẻ yếu ớt ở Ngưng Thần Cảnh, nơi này của ta còn có tu luyện giả Bán Thần Cảnh, tất cả đều ngoan ngoãn bị ta ngày ngày đêm đêm thao lộng.”

Thông thiên mãng xà nhìn cậu, trong ánh mắt đều là tham lam, tu sĩ này thật xinh đẹp a, nhiều năm như vậy, hắn bắt được không ít tu sĩ đều không tuyệt mỹ bằng người này, hơn nữa trên người còn tràn ngập mỹ vị.

Giang Kiều nổi da gà toàn thần, quá ghê tởm, ngay sau đó cậu móc ra kiếm, đem pháp thuật tất cả đều thi triển ra, nhưng những cái pháp thuật đó đánh vào thông thiên mãng xà tựa hồ không chút tác dụng. Giang Kiều ngược lại bị mấy cái đuôi rắn đánh ngã trên mặt đất, chúng còn liên tục quất xuống. Mà những tu sĩ kia đã bị Xà Vương thao cho bất tỉnh.

Vô số đuôi rắn đánh vào trên người, cậu trực tiếp bị đánh mất ý thức, chỉ cảm thấy thân thân phá lệ đau nhức, lập tức nhắm chặt hai mắt.

Toàn thân Giang Kiều bổng nhiên toả ra hắc linh, thông thiên mãng xà đang muốn dùng một cây côn ŧᏂịŧ ở đuôi rắn cắm vào thân thể này, hắc khí đột nhiên đem thân thể người nằm trên đất bao bọc lấy.

Thông thiên mãng xà cảm thấy không thích hợp, đây là thứ gì, thực quỷ dị nhưng còn không đợi hắn phản ứng lại, hắc khí quanh thân Giàng Kiều nháy mắt đem thông thiên mãng xà bao vây chậm rãi cắn nuốt, những tu sĩ không còn trói buộc tất cả đều ngã trên mặt đất.

Giang Kiều vẫn còn đang cắn nuốt, quanh thân cậu tràn ngập sức mạnh khủng bố, thông thiên mãng xà đời này chưa từng gặp qua thứ đáng sợ như vậy lập tức muốn chạy nhưng vô luận như thế nào cũng không trốn thoát, hắc khí khủng bố kia trực tiếp đem hắn vây lại.

“Hai ngàn năm, thông thiên mãng xà ta hoành hành ngang ngược hai ngàn năm a! Thứ này rốt cuộc là thứ gì? Là cái gì?”

Hắn không cam lòng a, nhưng có không cam lòng cở nào vẫn bị cắn nuốt.

Cuối cùng một khắc khi sắp tiêu vong, hắn rốt cuộc đã có được đáp án.

Đây chính là thao thiết.

Nhưng thao thiết không phải đã sớm bị diệt sạch rồi sao?

Giang Kiều hoàn toàn không biết gì cả, sau khi hắc khi tan biến liền trực tiếp ngã trên mặt đất, nơi một đám tu sĩ nằm đó.

“Này, Giang Kiều, ngươi sao vậy? Mau tỉnh lại, Giang Kiều.”