Chương 21: Vân Nhân Anh

Ngày hôm sau, sơ tuyển đúng lúc bắt đầu, Nguỵ Hàn dẫn theo Giang Kiều cùng các huynh đệ tham gia thi tuyển.

Chổ Vân Tông đột nhiên xông vào một nữ tu, vị nữ tu này rất lợi hại, nàng lập tức đem tất cả đệ tử ngoại môn toàn bộ đều đánh bại, tất cả bọn họ đều không biết nữ tu này là ai, chỉ thấy nàng bước qua ngoại môn đi vào nội môn, lập tức kinh động vài người.

Thân là đệ tử hàng đầu của Vân Tông, Giang Kiều không thể không đến xem một chút, kết quả vừa xem chẳng phải chuyện gì lạ, nhưng khi nhìn lại, cậu không khỏi cảm thán một câu, “Trời ạ, thật là một vị cô nương xinh đẹp", cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy qua một nữ tu sĩ nào xinh đẹp như vậy.

Xuyên suốt vòng thi đấu sơ tuyển, nữ tu sĩ này đứng ở nơi nào đều rất bắt mắt, trước hết là bộ hồng y của nàng đặc biệt đáng chú ý, Giang Kiều trong lòng vừa động, ngoài miệng khách khí hỏi nàng, “Vị nữ hiệp này, ngươi tới Vân Tông có gì chỉ giáo?”

Nữ tử nhướng mày, khıêυ khí©h nói: “Ta tới đây đương nhiên là có mục đích, ta muốn xem Vân Tông gần đây nhất danh truyền xa có gì lợi hại, xem ra cũng chỉ có vậy.”

Điều này càng khiến Giang Kiều càng thêm khó hiều: “Ngươi muốn thi đấu vòng sơ tuyển, có thể. Vì cái gì lại muốn đả thương sư huynh đệ ta? Còn làm ra động tĩnh lớn như vậy.”

Nghe Giang Kiều nói, nhìn thấy đông đảo sư huynh đệ nhìn mình, nữ tử có chút xấu hổ: “Đương nhiên là để tu sĩ không thực lực các ngươi sớm từ bỏ, đừng làm mình bỏ mạng tại đây.”

Lời này vừa ra khiến Giang Kiều rơi vào tính thế tiến thoái lưỡng nan, tại sao nữ tử này lại phiền phức như vậy, còn ồn ào la lớn: “Ta đây là vì muốn tốt cho các ngươi.”

Trong đầu Giang Kiều đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Chẳng lẽ Huyền Thiên Tông này còn có ẩn tình gì?”

Giang Kiều rất cẩn thận nói, cậu linh cảm cái vị nữ tử này không dễ chọc, tuy rằng xinh đẹp nhưng tại thời điểm mấu chốt này người đến Vân Tông quả thực không nhiều, Giang Kiều vẫn đa tạ nàng đã hảo tâm nhắc nhở, “Tiểu sư muội, đa ta ngươi nhắc nhở nhưng lần tuyển chọn này ta buộc phải tham gia.”

Nữ tử này lại tỏ ra thờ ơ, “Không nghe khuyên bảo thì quên đi.”

Xem bộ dạng nữ tử này bất quả mới mười bảy mười tám tuổi thế nhưng lại có tu vi Hoá Thần Cảnh, thực sự doạ đến Giang Kiều.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu sư muội?”

“Vân Nhân Anh, tên ta.”

Đây lại là thiên tài thiếu nữ đến từ nơi nào? Không đúng, mẹ nó, đây chẳng phải là nữ chủ sao, nàng như thế nào xuất hiện ở đây? Văn Nhân Anh đi tới nhìn đôi mắt trợn to của Giang Kiều hỏi: “Tu vi của ngươi cũng không thấp a.”

Nói xong nàng bật cười, cùng vẻ mặt hung thần ác sát vừa rồi hoàn toàn bất đồng, nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, thực sự đem Giang Kiều doạ sợ hãi, hữu hảo này làm cậu cảm thấy sợ không thôi, nữ chủ này làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên thân thiện như vậy? Vừa rồi không phải còn một bộ dáng khinh thường bọn họ sao?

Nhìn thấy nử chủ đột nhiên thân thiện với mình, Giang Kiều không biết nên nói gì với nàng, cũng không phải do nàng có chút ngang ngược vô lễ mà là tên nử tử này khiến Giang Kiều có chút khó chịu, cũng có chút kinh ngạc, quả nhiên vẫn gặp được nữ chủ, chỉ là không biết vì sao nữ chủ không đi Huyền Thiên Tông bái sư? “Vậy sơ tuyển tái ngộ.” Vân Nhân Anh nói xong liền rời đi.

Bên cạnh một đám nam nhân nhìn chằm chằm Vân Nhân Anh, Giang Kiều đang muốn đi xem biểu tình Nguỵ Hàn lại phát hiện Nguỵ Hàn sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Giang Kiều cảm thấy nữ chủ không tự nhiên mà nói như vậy hẳn cũng có đạo lý của mình, “Nếu không, đệ tử tu vi kém một chút liền không đi đi.” Cậu kiến nghị, Nguỵ Hàn đồng ý, những sư huynh đệ khác thế nhưng cũng không nói cái gì? Thật giống như bọn họ không dám chống đối Nguỵ Hàn, Giang Kiều cảm thấy quái lạ, Nguỵ Hàn rốt cuộc rót mê hồn canh gì mà đám người này cự nhiên thuận theo hắn như vậy.

Bất quá hiện tại cậu cũng không có cái gì tư cách đi hỏi, Nguỵ Hàn cũng trở nên càng ngày càng lợi hại, cậu cũng cần phải đi tu luyện củng cố tu vi, nử chủ đều đã xuất hiện, thuyết minh Vân Tông phát triển càng ngày càng khó khăn, Huyền Thiên Tông khả năng thật sự có vấn đề đi.

Cậu nhớ tới, Huyền Thiên Tông tựa hồ có chút gì đó âm u.

Giang Kiều nhớ lại nội dung cốt truyện, trong nguyên tác sau khi nữ chủ xuất hiện không lâu trong môn phái này thế nhưng xuất hiện một chút sự tình đáng sợ, xem thời gian này là càng ngày càng khẩn cấp đi, mà ở trong môn phái tất cả mọi người đều chết ngoại trừ nữ chủ, cũng không rõ nguyên do nang không có chết.

Giang Kiều khi đọc sách cảm thấy rất kỳ lạ nhưng tác giả không có bất luận cái gì giải thích cậu cũng không xem kỹ, liền quên Huyền Thiên Tông có cái gì kỳ quái.

Ngược lại là trong sách còn có một chổ kỳ lạ, đó chính là cậu người nguyên bản nên bị Nguỵ Hàn tàn nhẫn gϊếŧ chết, đã sống lại.

Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì sống lại hay chính là nói linh hồn của thân thể này không có chết đi? Quá kỳ quái

“Hệ thống, linh hồn nguyên chủ bên trong thân thể này còn tồn tại sao?”

[Ký chủ, ngài chính là linh hồn nguyên chủ nha.]

Giang Kiều bị câu trả lời khó hiểu này làm giật mình, đây là ý tứ gì? Tất cả là do lúc trước cậu chỉ tập trung vào cái chết của Nguỵ Hàn mà không ghi tạc các tình tiết quan trọng khác, lúc ấy cậu chỉ cảm thấy nguyên chủ Giang Kiều có chết hay không cũng chẳng sao cả.

Hiện tại biết chính mình đơn giản chỉ là người xuyên đến đây hay cậu vốn là một phần trong này đảm đương một nhân vật trong đó, thậm chí còn phải đưa ra một số lựa chọn chính xác, không thể để môn phái này huỷ trong một sớm một chiều, địa vị hiện tại trách nhiệm đều lớn.

Cậu rốt cuộc là gì? Ở trong thân thể cậu cất giấu cái bí mật gì? Giang Kiều không biết, cái gì cũng không biết.

Giang Kiều hiện tại phát hiện thứ cậu không biết quá nhiều, ở trong sách cậu chết bất đắc kì tử, cảnh tượng cũng có vẻ rất lạ theo lý mà nói Giang Kiều bị moi tim chết mới đúng. Nguyên chủ Giang Kiều đúng là đã chết nhưng kỳ quái chính là, Giang Kiều chết đi sống lại về sau Nguỵ Hàn đã từng cùng Giang Kiều người chết ta sống như vậy lại liều mạng bảo hộ cậu? Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy tác giả này hẳn là đầu óc có vấn đề, chuyện phi logic rõ rành rành như vậy cũng viết ra được.

Giang Kiều nhất định có bí mật nào đó không thể làm người biết mà cậu hiện tại cũng không biết, tính là cậu chiếm cứ thân thể này cũng không thể nhất thanh nhị sở rõ ràng mọi thứ, chính là Giang Kiều còn chưa nghĩ thông thì đại hội tranh tài đã chuẩn bị bắt đầu rồi.

Nguỵ Hàn đem bọn họ gọi đến: “Qua vài hôm nữa chính là đại hội tông môn, ngươi nên tăng cường tu luyện, nhớ bắt lấy nhất danh, ta cùng các sư huynh đệ luôn duy trì ngươi.”

Giang Kiều hiện tại buồn bực muốn chết, cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nguỵ Hàn nhìn xem đếm đếm nhân số, đã đủ, trịnh trọng nói với cậu: “Giang Kiều tham gia đại hội tranh tài, ngươi sẽ được truyền tống tới một cái bí cảnh rèn luyện, lần này có khả năng sẽ bị thương, chính mình nên có sự chuẩn bị. Đây là lời khuyên ta dành cho ngươi nhưng nếu ngươi sống sót qua lần này, có thể đột phá cảnh giới hiện tại.”

Các đệ tử đều chờ mong nhìn hắn, bọn họ đều nghe lời, đại hội tranh tài lần này thập phần nguy hiểm. Chính là muốn truyền tống tu sĩ đến biên giới Ma tộc, trước đó đã có không ít tu sĩ chết, bọn họ đương nhiên không muốn đi tìm chết. Huyền Thiên Tông chính là muốn môn phái khác đến chịu chết.

“Những đệ tử khác cũng có bí cảnh tiến hành khảo hạch, bên trong cũng có thể đạt được bảo vật lợi hại hơn so với đại hội tranh tài lần này, có ưu điểm cũng có nhược điểm, có lẽ các ngươi đều biết bí cảnh bí mật đi, trên người ta cũng có một cái bí cảnh không tồi, ma thú lợi hại bên trong đã bị ta thanh trừ. Bí cảnh này chứa bảo vật gì ta cũng không rõ nhưng hung hiểm vạn phần nếu có ai sợ hãi không nghĩ đi, liền đứng ra nhưng nếu đứng ra ta sẽ đem tên hắn gạch khỏi danh sách xếp hạng này.”

Nguy Hàn nói hết một lời, mọi người đều vui vẻ lên, vốn dĩ ngày thường Vân Tông tài nguyên cũng không tồi, bọn họ đi tranh đại tài cũng không thắng nổi, không bằng đi bí cảnh rèn luyện.

Nguỵ Hàn nói xong lại cảnh cáo một tiếng, mọi người trầm mặc, hắn lại hỏi một lần nữa, “Có ai muốn rút không?”

Mọi người đều đồng thanh, “Không, chúng ta không rút, chúng ta nhất định phải thí luyện đến cùng.”

Nguỵ Hàn muốn chính là cái hiệu quả này, hắn đã chuẩn bị thật lâu, vốn dĩ cái bí cảnh này là hắn luyến tiếc lấy ra tới, hiện tại đột nhiên cảm thấy mình đây là quá hẹp hòi hạn hẹp như vậy không thành đại sự được, người làm đại sự phải có tầm nhìn.

Mà hiện tại một mình hắn không thể hoàn thành kế hoạch của mình, có lẽ hắn có thể đem tâm nguyện này giao cho đệ tử trong tông môn, để bọn họ đến kế thừa, phải mau mau đem Vân Tông mở rộng.