Chương 1.3

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Khương Thi chỉ cảm thấy buồn tẻ, toàn bộ câu chuyện đều không có tình huống mà cô muốn tìm kiếm, ngược lại có không ít hiểu lầm máu chó và những cảnh tượng chuyển hướng lệch lạc, cô vẫn không có manh mối để viết cảnh nam nữ chính ghen tuông tạm rời xa nhau. Khi đi ngang qua tiệm trà sữa, cô đi vào mua ly trà sữa sau đó vừa uống vừa lang thang không có mục đích đi dạo trên phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn người qua đường.

Trong đầu trống rỗng, không cảnh vật nào có thể kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng của cô, nguồn cảm hứng dường như đã cạn kiệt.

Cứ đi cứ đi, cô vô thức mà đi về nhà, khi đi ngang qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ, vì suy nghĩ quá mức chuyên tâm mà đèn xanh còn chưa sáng lên cô đã nâng bước đi ra ngoài.

Cánh tay bị người túm chặt, sau đó nhẹ nhàng kéo cô lại ven đường. Cô hồi thần, quay đầu ngước mắt, chàng trai với dáng người cao gầy mặc trang phục thời thượng buông tay ra, liếc nhìn cô một cái: “Đi đường cẩn thận một chút.”

Cô ngơ ngác gật đầu: “Cảm ơn.”

Đèn xanh sáng lên, người bên cạnh bắt đầu di chuyển, chàng trai cầm sách trong tay, hoàn toàn hòa vào dòng người, qua lối đi bộ, quẹo trái băng qua một con đường rồi bước vào cổng Học viện Điện ảnh Nam Phong.

Đường về nhà Khương Thi cùng hướng với anh, đi đằng sau, mơ hồ nhìn thấy sách trong tay chàng trai viết “Sự tự tu dưỡng của diễn viên”, trông có vẻ là sinh viên của Học viện Điện ảnh.

Khuôn mặt kia đúng là thuộc hàng top, cô đã gặp qua rất nhiều người có vẻ ngoài tốt, thần tượng tài năng, diễn viên có thực lực, cậu ấm cô chiêu xuất thân từ gia đình giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu, cô tự thấy mình có mắt nhìn người đẹp, nếu anh chàng vừa nãy tiến vào giới giải trí, chắc hẳn sẽ hot rất nhanh.

Điều quan trọng nhất chính là vừa mới nhìn thấy mặt anh, trong đầu cô giống như có thứ gì vang lên “Ting ting”, nhưng nó biến mất quá nhanh khiến cô không thể nắm bắt được.

Có một trạm xe buýt ở cổng Học viện Điện ảnh Nam Phong, Khương Thi không muốn về nhà ngay nhưng lại không chỗ để đi nên đành ngồi trên khu ghế đợi xe. Bây giờ đang là thời gian làm việc, trạm xe bus không một bóng người.

Cô hút trà sữa, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập trên đường cái, người đi đường thi thoảng đi qua, mờ mịt như một con mèo lang thang không tìm thấy đồ ăn.

Từng dòng tâm tư vô thức trút ra trên cánh đồng bát ngát hoang vu, không biết đã ngồi bao lâu, cô bỗng nhớ tới tình tiết trong bộ phim điện ảnh vừa mới xem, vứt bỏ những hiểu lầm khiến người ta đau dạ dày: tình tiết “Hợp đồng tình nhân” và “Thế thân cho ánh trăng sáng” cũng khá thú vị.

Đời trước cô đã từng gặp không ít chuyện thực tế, ở trong vòng danh lợi thì những chuyện như vậy cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy, chỉ là không giống như trong phim điện ảnh, những trường hợp cô đã từng gặp không có cái nào thoát khỏi kết cục thảm thiết.

Bên cạnh cô đã từng có một cái bi kịch như vậy, khi suy nghĩ của cô dần rơi xuống vực sâu không thể biết trước, một bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô.

Khương Thi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, chính là chàng trai vừa rồi!

Nhìn gần, anh trai này thực sự rất ưa nhìn, đường nét sườn mặt rõ ràng, xương quai hàm xuất sắc đến mức khiến người khác phải nổi điên vì ghen tị, tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, tựa như một kiệt tác của thượng đế vậy.

Chân dài eo nhỏ, dáng người cao gầy nhưng rắn chắc như thế này sẽ khiến cho những chị gái khác phải che mặt thét chói tai.

Chàng trai đang gọi điện thoại, liếc nhìn cô một cách thản nhiên rồi quay đi: “Ừm, mới vừa lên lớp xong, đang chuẩn bị trở về.”

Giọng nói trong trẻo, giống như một bản giao hưởng ưu nhã, dễ nghe lại quyến rũ.

Một trăm điểm!

Đây đúng thật là trai đẹp một trăm điểm!

“Ừm, trong lớp học diễn xuất tôi đã được nghe rất nhiều lý thuyết, giảng viên cũng không tồi.”

“Luyện tập? Có luyện mà, mỗi ngày tôi trở về đều biểu diễn trước gương, đọc lời thoại.”

“Ôi, thôi đừng, gần đây đã dừng hết công việc, tôi nghèo muốn chết rồi đây.”

Thì ra anh chàng đẹp trai bị mất việc.

“Tôi không muốn làm những cái đó, nếu như là công việc có thể rèn luyện kỹ thuật diễn thì tôi có thể thử xem.”

Một anh chàng ưa nhìn nhưng lại khó khăn về tài chính, có khát vọng vươn lên trong sự nghiệp.

Khương Thi lẳng lặng ngồi ở một bên, mỗi một câu nói của chàng trai vang lên, hình tượng của chàng trai trong đầu cô lại đầy đủ thêm một phần, hình tượng này dường như có hơi quen thuộc, giống ai nhỉ?

“Ting...”

Pháo hoa linh cảm màu vàng được châm lửa, đây không phải là nữ chính trong bộ phim điện ảnh vừa rồi sao?

Trong lòng Khương Thi nảy ra một ý tưởng táo bạo.