Đến món thứ ba là ớt xanh xào thịt, món này thì nhanh, không cần hầm, chỉ cần xào chín thịt là được.
Lúc Vu Tình làm ba món xong, Lý Mai đã hấp bánh màn thầu xong rồi.
Hai món chay còn lại, Vu Tình cũng giao cho cô ấy.
"Vu Tình, trù nghệ của con tốt hơn so với trước khi kết hôn rất nhiều." Bà cụ Từ nhìn cô đi ra không nhịn được nói lời khen ngợi.
Đặc biệt là khoai tây hầm thịt kho tàu, ngửi thơm chết đi mất, khiến cho bà cụ như bà ngửi đến nuốt nước miếng.
Vu Tình rửa tay cười nói: "Món thịt này ai làm cũng ngon ạ, chỉ cần không tiếc bỏ gia vị thôi.”
"Không phải đâu, chị dâu hai còn cho đường vào bên trong đó, nói cho tươi." Giọng của Tôn Tố Phân từ trong phòng bếp truyền ra.
Bà cụ Từ vừa nghe xong trong lòng đau muốn chết, thịt xào còn cho đường, sao nhà thằng hai lại xa xỉ như vậy chứ.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, mùi thịt bị gió thổi bay ra khỏi sân.
Tô Hoa ở sân bên cạnh ngửi thấy mùi hương nồng đậm này, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thầm mắng trong lòng: Con cáo già Vu Tình lại dám hại mình.
Cô ta là người phụ nữ độc ác, sao tâm tư lại đen tối như vậy chứ.
Còn con nhóc chết tiệt Tiểu Đan kia, có mưu mô gì đó, nếu không phải con nhóc chết tiệt kia nói bậy, cô có thể bị Vu Tình hại mất thân sao.
Tô Hoa không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc cô ta tỉnh lại có hai người đàn ông nằm bên cạnh, trong lòng cô ta cảm thấy chính là Vu Tình đã mua chuộc bọn họ.
Để cho bọn họ xuống tay với mình, nghĩ đến đây Tô Hoa càng hận Vu Tình muốn chết.
Từ Kiến Quốc dẫn theo vợ, con trai, con dâu và con gái đến cửa lớn đã ngửi thấy mùi thơm, ông ấy sảng khoái cười nói: "Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, nhà em gái Vu còn cất giấu một đầu bếp à?”
Tôn Hồng hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi thơm trong sân, nhắm mắt lại hưởng thụ, mùi hương này còn thơm hơn so với cơm ở tiệm cơm quốc doanh.
"Anh Kiến Quốc, chị dâu đến rồi à, mau ngồi đi, chị dâu hai của tôi vừa mới hầm xong canh sườn và thịt kho tàu, đó là các món tuyệt vời, thơm quá đi." Từ Thừa Đức không nhịn được khen ngợi.
Từ Kiến Quốc vừa nghe là Vu Tình làm, có chút kinh ngạc. Có điều rất nhanh liền đè xuống.
Tôn Hồng dẫn theo hai con dâu và con gái đi đến bàn nữ, vừa ngồi xuống, mùi hương kia càng nồng đậm xông vào mũi, bà ấy không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Mọi người đều nói Vu Tình vừa lười vừa tham ăn, bây giờ Tôn Hồng đã mở rộng tầm mắt, người có thể làm ra món ăn thơm ngon như vậy, làm sao có thể lười biếng được.
"Tú Lan, con ngồi bên cạnh mẹ." Tôn Hồng kéo con gái chỉ vào vị trí bên cạnh.
Từ Tú Lan nghe mẹ nhà mình nói thì ngoan ngoãn làm theo.
Món ăn cuối cùng của Lý Mai đã nấu xong, Vu Tình chia bánh màn thầu thành hai hộp cầm lên bàn.
Trương Quế Hoa ngửi thấy mùi thơm xuyên qua cửa sổ trong phòng, lập tức bò dậy từ trên giường, ôm cái bụng lớn đi ra cửa.
Nhìn thấy hai cái bàn trong sân, cô ta tự giác đi đến bàn nữ, vừa mới đi qua, cô ta liền nhìn thấy Từ Tú Lan đang ngồi ở trước bàn, cô ta hoảng hốt, lập tức tìm một vị trí chột dạ ngồi xuống.
"Quế Hoa, nhìn bụng của cháu cũng không nhỏ nhỉ, chắc phải hơn tám tháng rồi, có phải sắp sinh rồi hay không." Tôn Hồng cười tủm tỉm nói.
Từ Tú Lan nghe mẹ nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Quế Hoa, nếu thật sự là hơn tám tháng, vậy Quế Hoa và Từ Hiếu Nhân chẳng phải đã sớm ở cùng một chỗ sao.
Nhưng khi đó cô ấy còn ở cùng một chỗ với Từ Hiếu Nhân mà, sẽ không, Hiếu Nhân sẽ không làm như vậy.
Tôn Hồng nhìn con gái nhà mình cuối cùng cũng có biến hóa, tiếp tục nói: "Nếu thế thì tính ra Quế Hoa đã có thai trước khi kết hôn với Hiếu Nhân hai tháng nhỉ.”
Tôn Hồng thiếu chút nữa còn mắng Từ Hiếu Nhân bắt cá hai tay.
Tuy rằng Vu Tình tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, nhưng chỉ biết Từ Hiếu Nhân và Trương Quế Hoa là chưa kết hôn đã có con, về phần mang thai bao lâu, cô nhớ rõ là chưa đến một tháng.
Chuyện sao lại thế này, Từ Hiếu Nhân lừa gạt nguyên chủ sao?
Lý Mai cũng là vẻ mặt kinh ngạc, hai tháng trước khi kết hôn đã ở cùng một chỗ, Hiếu Nhân hai tháng trước đó còn ở cùng Tú Lan mà.
Trương Quế Hoa nghe Tôn Hồng nói xong thì hoảng sợ, lập tức nhìn thoáng qua Từ Hiếu Nhân, thấy người đàn ông không nghe thấy, cô ta mới ngồi thẳng người: "Bác gái, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy, bụng của cháu chỉ là hơi to một chút nhưng mới chỉ có hơn sáu tháng thôi, sao có thể nhiều như bác nói chứ.”
Tôn Hồng cười lạnh một tiếng, đến bây giờ Trương Quế Hoa còn muốn thay Từ Hiếu Nhân giấu giếm gièm pha, thật đúng là si tình giống như con gái nhà bà ấy.
Thằng nhóc Từ Hiếu Nhân kia có cái gì tốt, chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút nhưng cũng chỉ là một loại người phụ lòng.
Vu Tình chưa từng sinh con, cũng không biết nhìn bụng phân tích tháng, nghe thấy Trương Quế Hoa khẳng định như vậy, cô cũng không thể nhìn con dâu nhà mình bị khi dễ được.
Tuy nói cũng giận vợ thằng hai, nhưng cũng là con dâu nhà mình: "Chị dâu Tôn, bụng Quế Hoa nhà chúng tôi cũng chỉ hơn sáu tháng, còn phải mấy tháng nữa mới sinh.”
Tôn Hồng bật cười.
Bà cụ Từ liếc mắt nhìn mấy người một cái, lập tức cười nói: "Mau ăn cơm đi, ăn cơm đi.”
Từ Tú Lan cũng kéo tay Tôn Hồng, đỏ mắt nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con nghe mẹ, trở về sẽ xem mắt.”
Tôn Hồng nghe xong lời này, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, lúc này mới nhịn xuống tức giận, nhìn thức ăn trên bàn ăn từng ngụm từng ngụm một, tỏ vẻ tức giận ở trong lòng.
Bàn nữ bên này bởi vì quan hệ vi diệu của Trương Quế Hoa và Từ Tú Lan, một bàn người đều rất khẩn trương.
Bàn nam bên kia, Vu Tình cầm rượu trắng lần trước mua qua, ông cụ Từ và Từ Kiến Quốc dẫn đầu, một bàn ăn đồ ăn uống rượu, ăn uống rất thoải mái.
Vu Tình nấu đồ ăn ngon, Tôn Hồng uống một chén canh sườn, vị giác đã bị mua chuộc, cũng bất chấp tức giận, hết sức chăm chú ăn thức ăn trên bàn.
Ăn một đống cơm xuống bụng, cả đám người ăn đến nỗi bụng đều muốn vỡ ra rồi.
Từ Kiến Quốc uống say khướt được Tôn Hồng đỡ rời đi, lúc đi tới cửa lớn Từ Kiến Quốc dừng bước, nhìn Từ Hiếu Nhân có chút buồn rầu hỏi.
"Hiếu Nhân, cháu nói rõ ràng với chú đi, đứa nhỏ Tú Lan nhà chú tốt như vậy, sao cháu lại chia tay với nó, cháu đã quên trước kia nhà cháu khổ sở, Tú Lan nhà chú luôn tiết kiệm khẩu phần ăn của mình. Sợ cháu ăn không đủ no bụng, đều đưa hết cho cháu, nếu như thằng nhóc cháu cưới người khác cũng được, nhưng Trương Quế Hoa lại chính là chị em tốt của Tú Lan mà, sao cháu lại ở cùng một chỗ với nó chứ.”
"Kiến Quốc, mau về nhà đi, ông uống say rồi." Tôn Hồng kéo người đàn ông muốn rời đi.
Từ Kiến Quốc trực tiếp hất Tôn Hồng ra, kéo cổ họng hô: "Tôi không say, tôi chính là hận, tôi nhìn con gái của tôi khó chịu tôi cũng khó chịu.”
Từ Tú Lan nhìn cha mình, ánh mắt đỏ ửng chạy tới: "Cha, mọi chuyện đều đã qua rồi, con không khó chịu, chúng ta về nhà đi.”
Từ Kiến Quốc nghe thấy giọng nói của con gái nhỏ, vốn còn đang kiêu ngạo trong nháy mắt đè xuống, nhìn con gái khàn khàn nói: "Được, con không khó chịu là được, chúng ta về nhà đi. Từ Hiếu Nhân chính là một đứa tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, sau này chúng ta nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”