Chương 45

Vu Tình cảm kích, Tuyết Hoa lại càng khâm phục anh ấy.

"Cảm ơn anh Văn Quân." Tuyết Hoa cười tủm tỉm nhìn anh ấy nói.

Vu Văn Quân nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, hơn nữa giọng nói mềm mại kia, cả người giống như đang phiêu ở trên đám mây vậy.

"Không, không có gì." Vu Văn Quân khẩn trương nói, vành tai càng ngày càng đỏ lên.

"Số tiền này cháu cầm lấy đi, buổi tối ở lại đây ăn cơm." Vu Tình nói xong liền lấy ra năm mươi đồng muốn đưa cho Vu Văn Quân.

Vu Văn Quân nhìn thấy tiền tròng mắt màu đen lóe lên, lập tức kiên định lắc đầu: "Thím, hôm nay cháu căn bản cũng không giúp được gì, nếu thím thật sự muốn cảm ơn cháu, vậy thì cho cháu mấy cân thịt lợn là được rồi.”

Vu Tình còn muốn nói chuyện, ông cụ Từ lại mở miệng: "Vợ thằng hai, buổi tối Văn Quân ở lại ăn một bữa cơm, lúc đi con cho thằng bé một cái đùi lợn là được rồi."

Ông cụ Từ đã biết chân tướng chuyện hôm nay, cảm thấy rất có hảo cảm với Vu Văn Quân, thằng nhóc này lá gan lớn thật, thoạt nhìn là thường xuyên chạy lên núi.

Hơn nữa thằng nhóc này còn là một người không tham lam, hôm nay đội trưởng cho nhà thằng hai một khoản tiền lớn như vậy, thằng nhóc này một chút tâm tư cũng không có, nếu không phải là thằng nhóc này không thiếu tiền, vậy thì là quá thành thật rồi.

Nhưng một thằng nhóc quanh năm chạy lên núi, nếu không có chút thông minh thì e là đã sớm đã gặp nạn, cho nên ông tin là do nguyên nhân trước, thằng nhóc này không thiếu tiền.

Có điều sao thằng nhóc này lại dũng cảm như vậy, thấy nhiều lợn rừng mà cũng dám xông lên, không giống như chuyện người thông minh sẽ làm?

Chẳng lẽ thằng nhóc này có ý đồ gì, nhưng cũng không chắc, nhà họ Từ bọn họ cũng không phải là người có quyền thế gì.

"Văn Quân, cháu thấy thế nào?" Vu Tình hỏi.

Vu Văn Quân lập tức gật gật đầu: "Được ạ, cháu giúp thím chặt thịt lợn.”

Vu Văn Quân nói xong tâm tình rất tốt, lén nhìn thoáng qua Từ Tuyết Hoa liền chạy đi chặt lợn rừng, còn lại hai con lợn rừng chưa chặt, anh ấy phát hiện ra tất cả đàn ông con trai ở trong nhà này đều không có sức lực lớn như anh ấy.

Nghĩ đến đây tâm trạng anh ấy càng vui sướиɠ vài phần.

Từ Tuyết Hoa bây giờ đang là lớp thích chơi, nhìn Vu Văn Quân chặt thịt lợn, trong lòng rất bội phục: "Sức của anh Văn Quân lớn thật đấy!"

"Hừ, thế này có là gì, sức của anh cũng lớn." Từ Hiếu Minh không phục nói, nói xong còn khom cánh tay nắm chặt nắm tay, biểu hiện ra cơ bắp hữu lực của mình.

Sau đó cầm dao đi về phía một con lợn rừng nhỏ khác, tiếp theo dùng hết sức lực mạnh mẽ chặt xuống, con dao chỉ chém được một chút vào thân con lợn rừng.

Từ Tuyết Hoa bật cười một tiếng.

Vu Văn Quân nhìn thấy một màn này, nhìn Từ Hiếu Minh lắc đầu, sau đó tay cầm dao hạ xuống, lập tức chém toàn bộ dao vào đùi con lợn, chân lợn lập tức rơi ra.

Tuyết Hoa ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp vỗ tay khen ngợi: "Anh Văn Quân thật lợi hại."

Từ Hiếu Nghĩa ở một bên cũng là vẻ mặt bội phục, sức của thằng nhóc này lớn thật.

Từ Hiếu Minh lập tức nản lòng, cầm dao hồn bay phách lạc đưa cho Từ Hiếu Nghĩa: "Anh cả, giao cho anh."

Từ Hiếu Nghĩa nhận lấy con dao, đi về phía lợn rừng, anh ta cũng có thể chặt lợn rừng, có điều không lưu loát được như Vu Văn Quân.

Bà cụ Từ và Lý Mai đang thu thập lòng lợn.

Vu Tình không chịu nổi mùi hôi thối kia, liền đi vào trong phòng bếp phụ trách đun nước.

Tôn Tố Phân trở về lấy tiền, lại vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Đưa tiền cho Vu Tình, Tôn Tố Phân liền chạy đến bên cạnh bà cụ Từ, cùng nhau rửa lòng lợn, thấy Vu Văn Quân bận rộn trong sân, cô ta tò mò hỏi: "Đây là con trai nhà ai vậy ạ? Sức lực thật lớn, sau này có thể một tay nuôi gia đình được đó.”

"Là người bên nhà mẹ đẻ chị dâu hai của con, còn phải nói sao! Mẹ nghe chị dâu hai của con nói một mình nó có thể kéo được một con lợn rừng bốn trăm cân." Bà cụ Từ tấm tắc khen ngợi.

Lý Mai nhìn Vu Văn Quân có chút luống cuống, người này khí lực lớn như vậy, quá dọa người.

Hôm nay Tuyết Hoa bị dọa sợ, trong lòng rất thích người anh trai hôm nay đã chắn trước người mình, nhìn Vu Văn Quân hỏi đông hỏi tây.

Vu Văn Quân cũng không ngại phiền, trên khuôn mặt đều là tươi cười, cũng không chán ghét việc Tuyết Hoa lải nhải không ngớt, thậm chí còn kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Điều này đã chọc tức Từ Hiếu Minh, cảm giác địa vị thứ hai của mình ở trong lòng em gái đã bị người khác thay thế.

Thứ nhất chắc chắn là mẹ của anh ấy rồi.

"Tố Phân, bảo con cầm rau đến con có cầm theo không?" Bà cụ Từ bóp bóp lòng lợn nói.

Tôn Tố Phân gật gật đầu: "Con có cầm mẹ ạ."

Ba cái lòng lợn, bà cụ Từ cùng Lý Mai và Tôn Tố Phân đã rửa sạch xong trong vòng chưa đầy một giờ.

Ba đầu lợn còn lại là Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân làm.

Từ Hiếu Nghĩa đốt lông trên đầu lợn, nhìn em hai nhà mình, có chút kỳ quái: "Hiếu Nhân, em làm sao vậy? Sao lại không có tinh thần thế, có phải thân thể không thoải mái không?"

"Không, không có." Từ Hiếu Nhân tinh thần sa sút nói.

Vu Tình ở trong phòng bếp nhóm lửa, cách hai anh em rất gần, tất nhiên sẽ nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, trong lòng cũng đoán được một hai cái, như vậy con trai là bởi vì con gái của nhà đội trưởng rồi.

Khoảng hơn ba giờ, Vu Tình bắt đầu nấu cơm, còn có người nhà đội trưởng đến ăn, cho nên sẽ bày hai bàn.

Cô tính toán một chút, chuẩn bị làm ba món mặn, hai món chay.

Mỗi món đều làm nhiều hơn một ít, đến lúc đó cũng đủ cho mọi người ăn.

Nấm bụng dê lần trước còn hơn nửa cân chưa ăn, vừa vặn lần này có sườn lợn, cô chuẩn bị dùng nấm bụng dê hầm sườn.

Lại làm một nồi thịt kho tàu, trong nhà có ớt xanh, lại thêm món ớt xanh xào thịt băm, món chay là trứng gà xào cà chua, lại xào thêm đậu đũa, chủ yếu là nhiều người, bột mì trong nhà không đủ, trực tiếp dùng mì thô thêm chút bột mì hấp bánh màn thầu ăn.

Lý Mai phụ trách cắt thịt, thái rau, rửa rau, Vu Tình bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Tôn Tố Phân bắt đầu nhóm lửa, nấm bụng dê cần ngâm nửa tiếng, thừa dịp này, Vu Tình đem sườn rửa sạch trực tiếp cho vào nồi xào, sau đó cho hành tỏi và một ít đường trắng vào xào cho thơm trước.

"Chị dâu hai, món xào này cũng cho đường trắng à?" Tôn Tố Phân tò mò hỏi.

Vu Tình cười nói: "Đường trắng có thể làm tươi, làm như vậy ăn sẽ ngon hơn."

Sườn xào vài cái, mùi thơm của sườn liền tản ra. Tôn Tố Phân ngồi ở trên ghế không nhịn được nuốt nước miếng: "Chị dâu hai! Như này cũng quá thơm rồi đó."

"Thím ba, đợi lát nữa ăn sẽ càng thơm hơn." Lý Mai cười nói.

Sườn xào vài cái, Vu Tình cho toàn bộ nấm bụng dê đã rửa sạch vào trong nồi, lại xào thêm vài lần, thêm nước nóng đã đun sôi trong nồi phía sau, bắt đầu hầm trên lửa nhỏ.

Để tiết kiệm thời gian, Vu Tình mang canh sườn ra phía sau hầm, phía trước cô tiếp tục nấu món tiếp theo.

"Cắt xong thịt ba chỉ chưa?" Vu Tình lớn tiếng hỏi một câu.

Lý Mai lập tức cầm thịt ba chỉ và nguyên liệu mẹ chồng đã dặn đưa tới.

Thịt kho tàu Vu Tình đã cho nước một lần, sau đó đun nóng dầu bắt đầu xào thịt ba chỉ, không khác gì khi xào sườn lắm, sau khi xào thịt ba chỉ xong lại thêm chút nước nóng.

Thịt ba chỉ được thêm vào nước nóng đun sôi khoảng mười phút, canh sườn phía sau cơ bản đã được hầm.

"Em dâu, em giúp chị múc canh sườn rồi bưng ra ngoài đi, chia làm hai bát, ngồi một bàn không đủ nên chia làm hai bàn." Vu Tình chỉ huy nói.

Tôn Tố Phân múc canh sườn xong, Vu Tình chà qua nồi, sau đó bưng thịt kho tàu về phía sau hầm.