"Mẹ, hôm nay có đi lên núi không?" Từ Tuyết Hoa ăn cơm xong hỏi, nếu mẹ cô bé không đi, cô bé sẽ đi cùng Hà Diệp, đến lúc đó cắt thêm ít cỏ xanh về cho thỏ nhà bọn họ.
Vu Tình ngẩng đầu: "Đi, sao lại không đi chứ." Hôm qua cô đã dùng hơn hai trăm điểm tích lũy, cô đau lòng muốn chết, nhất định phải kiếm lại số điểm tích lũy này.
Hôm nay Lý Mai vẫn ở nhà làm quần áo, Vu Tình liền không mang theo Hạo Viễn, giao cho Lý Mai.
Ba người mỗi người cõng một cái sọt xuất phát đi lên núi.
Lúc ba người lên núi vừa vặn đυ.ng phải Từ Lan Trân và Từ Nhị Nữu.
Từ Nhị Nữu nhìn thấy Vu Tình sợ tới mức cúi đầu xuống.
Ngược lại Từ Lan Trân nhìn Vu Tình hô to: "Chào thím Vu, thím lên núi đấy à.”
Vu Tình đáp lại một tiếng, thấy vậy trong lòng cô có chút buồn bực, hôm nay nhìn con bé này có chút không giống với trước kia, trước kia nhìn thấy mình đã giống như chuột gặp phải mèo, hôm nay lại còn chủ động chào hỏi.
"Tuyết Hoa.” Từ Lan Trân nhìn Từ Tuyết Hoa hô một tiếng.
Từ Tuyết Hoa quay đầu cười nói: "Chị Tiểu Đan.”
Từ Lan Trân nhìn thấy nụ cười của Từ Tuyết Hoa trực tiếp ngây ngẩn cả người, trách không được Trương Kế Đông sẽ thích Từ Tuyết Hoa, bộ dạng của cô gái này thật đúng là đẹp mắt.
Một đôi mắt lưu chuyển linh động, hàng lông mày cong cong cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rất tương xứng, ánh mắt lại càng tựa như gió xuân, mỉm cười một cái liền vượt qua gió mùa hè và trăng sáng buổi tối.
Từ Lan Trân phục hồi lại tinh thần, Vu Tình đã dẫn theo Tuyết Hoa và Hà Diệp đi xa rồi.
"Nhị Nữu, Tuyết Hoa có đẹp không?” Từ Lan Trân hỏi.
Từ Nhị Nữu gật gật đầu, cô Tuyết Hoa là cô gái đẹp nhất trong các thôn gần xa.
"Cô út, cô cũng đẹp lắm." Từ Nhị Nữu đi theo nói, cô Tuyết Hoa đẹp nhất, cô út của cô bé cũng đẹp không kém.
Từ Lan Trân tự biết mình kém xa Tuyết Hoa, nhưng cô ta cũng không nản lòng, tuy rằng cô ta không đẹp như Tuyết Hoa, nhưng cô ta hiểu biết hơn rất nhiều, càng thông minh hơn một con nhóc.
Đẹp cũng không thể làm cơm ăn, đầu óc thông minh mới là vua.
Tuy nói kiếp trước Từ Lan Trân chưa từng đi học, không biết được mấy chữ, nhưng cô ta cảm thấy mình rất thông minh.
Bên chỗ Từ Tiểu Đan hôm qua Vu Tình đã đi qua rồi, cơ bản là không có thứ gì tốt, hôm nay cô đổi hướng đi ngược lại.
Vừa mới đến núi, đi được vài bước, Vu Tình liền nhìn thấy mấy cây nấm bụng dê, cô chạy tới, lập tức ngồi xổm xuống cẩn thận đào nấm bụng dê trên mặt đất, bỏ vào trong sọt.
"Mẹ, ở đây cũng có nấm mẹ đào này." Từ Tuyết Hoa đi phía trước, hô to một tiếng.
Vu Tình vừa nghe thấy vậy lập tức vui vẻ chạy tới, liền nhìn thấy một đống nấm bụng dê.
"Tuyết Hoa con thật lợi hại, vậy mà tìm được một đống lớn như vậy." Vu Tình thật lòng cảm thán, một đống lớn này ít nhất phải nửa cân.
Cô chưa bao giờ gặp được một nơi có nhiều nấm bụng dê như vậy.
Tuyết Hoa nghe nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười: "Hì hì, chỉ là con may mắn thôi, mẹ, để con đào giúp mẹ.”
Nói xong cô bé cũng ngồi xổm xuống, giúp mẹ mình đào nấm bụng dê.
Không bao lâu sau trong sọt đã có rất nhiều nấm bụng dê, Vu Tình thừa dịp mấy đứa nhỏ không chú ý, trực tiếp bán đi một nửa trong số đó.
Ba người tiếp tục đi về phía ngọn núi.
"Mẹ, hôm nay liệu chúng ta còn có thể bắt được thỏ rừng không? Nếu hôm qua có thêm vài con thì tốt rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Hoa tưởng tượng nói.
Thỏ rừng ngày hôm qua thật ngốc.
Hà Diệp nghe thấy thỏ rừng, nuốt nước miếng, thịt thỏ rừng thực sự rất ngon.
Vu Tình nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của cô bé: "Con nghĩ thật đẹp, loại chuyện tốt này gặp được một lần đã là tốt lắm rồi, sao có thể gặp được mỗi ngày chứ.”
Từ Tuyết Hoa thè lưỡi, đột nhiên nhìn thấy thỏ rừng ở phía xa xa, vừa mới há miệng, liền nhìn thấy một mũi tên sắc bén bay qua, trực tiếp bắn trúng con thỏ rừng kia, thỏ rừng lập tức ngã trên mặt đất.
"Mẹ, có người bắn thỏ rừng rồi.” Tuyết Hoa kích động hô lên.
Tất nhiên Vu Tình cũng nhìn thấy được, kỹ năng bắn cung của người này tốt thật, bắn một phát đã mất mạng.
Ba người tò mò là người nào có kỹ thuật bắn cung cao siêu như vậy, đợi nửa ngày cũng không thấy người đến.
"Mẹ, ai bắn thỏ rừng vậy nhỉ, lại không đến lấy?" Tuyết Hoa duỗi đầu tò mò nhìn một vòng.
Vu Tình cũng rất tò mò: "Có ai không? Không cần thỏ rừng sao?”
Đáp lại ba người là một mảnh yên tĩnh.
"Mẹ, người đi rồi phải không?" Tuyết Hoa nói xong chạy tới, trực tiếp nhặt thỏ rừng máu chảy đầm đìa trên mặt đất lên, nhịn ghê tởm mang đến bên cạnh Vu Tình.
Vu Tình nhìn mũi tên này, trong lòng càng tò mò, mũi tên tốt như vậy, cho dù không cần thỏ rừng, người nọ cũng có thể đến lấy mũi tên nha, đây chính là vật trân quý của thợ săn đó.
Hơn nữa mũi tên này còn là tự thiết kế, bất luận để làm công hay làm gì cũng đều rất tốt.
Vu Tình cầm lấy thỏ rừng, trực tiếp dùng sức rút mũi tên từ trên người nó ra, nhìn thân mũi tên, khắc một chữ Vu.
Là người trong thôn họ Vu bọn họ?
Trong đầu Vu Tình hiện một dấu chấm hỏi thật lớn.
Tuyết Hoa cũng nhìn thoáng qua: "Người của thôn họ Vu sao ạ?”
"Không biết.” Vu Tình lắc lắc đầu.
Tiếp theo cô lại hỏi vài tiếng, vẫn không thấy ai trả lời, Vu Tình trực tiếp ném thỏ rừng vào trong sọt, sau đó dẫn hai đứa nhỏ đi xuống núi.
Ba người rời đi.
Trong rừng cây truyền đến âm thanh rì rào, nhìn thấy một người con trai đứng lên từ trong bụi cỏ, người con trai bên cạnh vẻ mặt khó hiểu: "Anh Văn Quân, tại sao anh lại nhường con thỏ rừng này cho người ngoài. Chúng ta đánh được sao lại không lấy, bây giờ thì tốt rồi, còn mất đi một mũi tên, mũi tên kia ngày thường anh thích như vậy, sao có thể để cho mấy người đó lấy đi.”
"Không sao đâu, không phải tôi còn có mấy cái sao! Lấy thì lấy thôi.”
Trên khuôn mặt tuấn lãng mà ôn hòa của người con trai có một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhìn bóng lưng ba người biến mất ở phía đối diện, tâm tình không tồi quay đầu nhìn người anh em bên cạnh: "Xuống núi thôi.”
"Xuống núi, đại ca à, chúng ta không săn bắn nữa sao, hôm nay chả thu hoạch được gì cả.”
Vu Văn Quân sải bước đi về phía trước, người con trai kia theo sát phía sau.
Vu Tình ở bên kia dẫn Tuyết Hoa và Hà Diệp xuống núi.
Vừa vặn đυ.ng phải bà cụ Từ và ông cụ Từ.
Tuyết Hoa cười tủm tỉm nhìn hai ông bà già: "Ông bà nội, hôm nay chúng cháu ở trên núi bắt được một con thỏ rừng nè.”
Bà cụ Từ vừa nghe, vẻ mặt kinh ngạc, từ lúc nào mà thỏ rừng trên núi lại dễ bắt như vậy, con nhóc này không phải là chọc cho bà vui vẻ đấy chứ.
"Mẹ, buổi trưa mẹ và cha đến nhà ăn cơm đi.” Vu Tình cười nói.
"Các con bắt được thỏ rừng thật sao?” Bà cụ Từ hỏi một câu.
Từ Lan Trân đi ngang qua bên cạnh mấy người, dựng thẳng lỗ tai lên, nghe thấy mấy người Vu Tình nhặt được thỏ rừng, trong lòng đều là ghen tị.
Cô ta lên núi hơn nửa ngày, đừng nói là thỏ rừng, rau dại cô ta cũng không đào được, trên núi vịnh nhà họ Từ này cũng nghèo quá đi.
"Bắt được ạ." Vu Tình nói.
Bà cụ Từ nhìn bạn già, đừng nói đến thịt thỏ ngày hôm qua rất ngon, vừa cay vừa thơm nha.
Ông cụ Từ không muốn chỉ chiếm tiện nghi của nhà con trai út, ông cũng muốn đến nhà thằng hai xem cuộc sống dạo này thế nào, nhìn bạn già: "Bà đi trước đi, tôi trở về mang chút đồ ăn đến.”