Chương 37

Hôm qua Hiếu Minh bưng bát thỏ rừng tới chỉ có kèm nấm và măng, nói vậy nhà vợ thằng hai không có rau ăn.

Bà cụ Từ cũng nghĩ đến điểm này, gật gật đầu, bà liền đi theo Vu Tình về nhà.

Đến nhà, Vu Tình ném thỏ rừng cho Từ Hiếu Nghĩa, thỏ rừng hôm nay không to như ngày hôm qua, xách chỉ tầm hơn năm cân, có điều nhiều thịt hơn gà rừng rất nhiều.

Từ Hiếu Nghĩa nhận lấy thỏ rừng liền lột da, sau đó thu dọn nội tạng.

Ông cụ Từ mang theo một giỏ lớn các loại rau đến nhà.

Vu Tình nhận lấy giỏ, liền thấy bên trong có ba bốn quả cà tím, một nắm đậu đũa, mấy quả cà chua, còn có mấy củ khoai tây to, mấy quả ớt đỏ và xanh.

Nhìn một đống rau củ, đừng nói là trong lòng Vu Tình cao hứng bao nhiêu, mấy ngày nay vẫn luôn ăn rau dại, cho dù có ngon đến đâu cô cũng ăn đến phát chán rồi.

Các loại rau trong nhà, có thể là do trồng muộn, ngoại trừ cây ớt đã trưởng thành, những loại cây còn lại vẫn chưa chín.

Từ Hiếu Nghĩa thịt xong thỏ rừng liền cầm vào trong phòng bếp, chặt thỏ rừng ra thành từng miếng một, sau đó giao cho Lý Mai.

Lý Mai dựa theo cách làm của mẹ chồng ngày hôm qua, rửa thỏ rừng qua nhiều lần nước.

Vu Tình cầm rau vào trong phòng bếp, gọt vỏ mấy củ khoai tây, cắt thành từng miếng nhỏ.

Giao việc xào thịt thỏ rừng ăn buổi trưa cho Lý Mai, trí nhớ của cô ấy rất tốt, hôm qua Vu Tình làm một lần, cô ấy liền nhớ không sai biệt lắm.

Hôm nay Vu Tình chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở vài cái, một nồi thịt thỏ cay đã hoàn thành.

Nhấc nắp nồi lên, một mùi thơm nóng hổi xen lẫn thịt thỏ xông thẳng vào trong mũi.

Lý Mai không nhịn được hắt hơi vài cái, hơi ớt này quá cay rồi, có điều mùi thịt thơm quá đi.

Cô ấy không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Món chính là bánh màn thầu và một nồi cơm trắng to.

Lúc thức ăn lên bàn, bà cụ Từ nhìn đã cảm thấy đau thịt, vừa định nói chuyện, đã bị ông cụ Từ ngăn lại.

Ông nhìn Vu Tình hỏi: "Vợ thằng hai, lương thực trong nhà còn nhiều không?”

"Nhiều ạ, ăn đến lúc thu hoạch lúa mì là không có vấn đề gì." Vu Tình bưng bát nói.

Ông cụ Từ có chút hoài nghi, nhìn về phía cháu trai lớn.

Từ Hiếu Nghĩa nói theo: "Ông nội, lương thực trong nhà cháu nhiều lắm, mỗi ngày ăn mì cũng có thể ăn được đến lúc thu hoạch lúa mì.”

Ông cụ Từ nghe cháu trai nói xong, trong lòng không còn băn khoăn, bưng bát lên bắt đầu ăn.

Bà cụ Từ thấy người đàn ông không nói gì, nhìn nhìn thịt thỏ, không nhịn được sự thèm ăn, cũng bắt đầu ăn từng miếng một.

Một miếng thịt thỏ vào miệng, bà cụ Từ bị cay, có điều càng cay càng ngon, bà tuyệt không khó chịu.

Một đám người đang ăn đến tận hứng, ngoài cửa truyền đến thanh âm: "Ông nội, bà nội, bác gái hai ơi.”

Từ Hiếu Linh dẫn theo em trai Từ Hiếu Dương, đứng ở cửa lớn, nhìn đám người trong sân ăn đến miệng đầy dầu mỡ, hai đứa không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Vu Tình nhìn thấy hai đứa nhỏ, lập tức vẫy vẫy tay: "Hiếu Linh, Hiếu Dương ăn cơm chưa, đến chỗ bác gái hai ăn một chút đi, Lý Mai, con vào phòng bếp lấy thêm hai cái bát hai đôi đũa nữa.”

"Bác gái hai, để chúng cháu tự lấy." Từ Hiếu Linh nói xong, quen đường chạy vào trong phòng bếp, cầm hai đôi đũa tìm một chỗ trống ngồi xuống.

"Bác gái hai, thịt thỏ nhà bác làm ngon thật đấy, vừa cay vừa thơm, ăn nghiện chết đi được." Từ Hiếu Linh hưng phấn nói, gắp một miếng thịt thỏ ăn đến vui vẻ.

Từ Hiếu Dương cũng là vẻ mặt hưởng thụ, cậu bé cũng không muốn về nhà, thức ăn nhà bác gái hai ngon như vậy, cơm trắng, còn có bánh màn thầu và thịt thỏ nữa.

Ăn cơm xong, cả nhà ăn cực kỳ thoải mái, một câu tóm tắt là vừa cay vừa thơm.

Sau khi mấy người ông cụ Từ và bà cụ Từ rời đi.

Trương Quế Hoa vào phòng bếp thu dọn bát đũa, Lý Mai thì cầm quần áo đưa cho mẹ chồng: "Mẹ, quần áo của mẹ con làm xong rồi, mẹ cầm về phòng thử một lần đi.”

Vu Tình nhận lấy quần áo, nhìn thoáng qua rất hài lòng.

Mấy năm nay nguyên thân mua không ít quần áo, cũng không phải loại Vu Tình thích, cô không hiểu ánh mắt của nguyên thân có vấn đề gì, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn mặc quần áo giống như một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi.

Mặt cô ta bảo dưỡng không tốt, hơn ba mươi tuổi thoạt nhìn giống như hơn bốn mươi tuổi, sau đó mặc quần áo của một cô gái mười mấy tuổi, dù sao cũng không được tự nhiên.

Không nói thẳng thì dùng từ không được tự nhiên để hình dung, nếu muốn nói thẳng thì cô muốn nói là nhìn phát kinh lên được.

Vu Tình cầm bộ quần áo màu lam nhạt, đi vào trong phòng, cầm quần áo mặc lên người, còn đừng nói là rất hợp.

Nền tảng của nguyên chủ cũng không kém, chỉ là hơi đen, mắt to, lông mi dài và dày, sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, chỉ là da có chút đen.

Cô cũng không biết vì sao nguyên chủ lại đen như vậy, ngay cả mấy đứa nhỏ trong nhà thường xuyên phơi nắng dưới ánh mặt trời cũng trắng hơn cô ta rất nhiều.

Dù sao lần đầu tiên Vu Tình nhìn thấy khuôn mặt này, chỉ muốn gọi thẳng là bà già da đen.

Quần áo Vu Tình mặc rất hợp, sau khi thử xong liền cởϊ qυầи áo mới ra, bỏ vào trong tủ, nhìn tủ quần áo chật cứng.

Cô lấy hết toàn bộ quần áo màu sắc xinh đẹp ra, xách ra ngoài sân, nhìn mấy người xung quanh nói: "Vợ thằng cả, vợ thằng hai, Tuyết Hoa, Hà Diệp, các con đều qua đây.”

"Mẹ, sao vậy ạ?" Lý Mai đi tới trước, cô ấy cho rằng quần áo không vừa người.

Trương Quế Hoa nhìn quần áo trên mặt đất ánh mắt sáng lên, tất cả đều là thích.

Tuyết Hoa và Hà Diệp cũng chạy tới theo, đầy khó hiểu: "Mẹ (bà nội) làm sao vậy ạ?”

Vu Tình chỉ chỉ quần áo: "Những bộ quần áo này mẹ cảm thấy không đẹp, quá lòe loẹt, các con có muốn lấy không? Muốn thì các con mỗi người chọn lấy mấy bộ về sửa lại mà mặc đi.”

"Mẹ, con muốn, con rất thích." Trương Quế Hoa nhìn quần áo, trong ánh mắt tất cả đều là yêu thích.

Trong mắt Lý Mai cũng đều là thích, nhưng lại có chút do dự: "Mẹ, quần áo này vẫn còn mới, mẹ thật sự không cần sao?”

"Không cần, cảm thấy không hợp với mẹ lắm.” Vu Tình nói.

Trương Quế Hoa cầm bốn năm bộ trong tay, Vu Tình trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Mỗi người chỉ được lấy ba bộ quần áo.”

Cô ta nhìn quần áo trong tay, cuối cùng ném một chiếc váy hoa màu xanh nhạt xuống.

"Vợ thằng cả, con cũng chọn lấy ba bộ đi." Vu Tình thấy cô ấy không dám lấy, trực tiếp lạnh lùng nói.

Vợ thằng cả chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính tình quá yếu mềm, không có chủ kiến, dễ bị người khác bắt nạt.

"Vâng, mẹ." Lý Mai yếu đuối nói.

Sau đó cô ấy liền chọn ba bộ quần áo, làn da của Lý Mai trắng, Vu Tình chọn cho cô ấy một bộ váy màu hồng nhạt, cô gái mười tám mười chín tuổi nên ăn mặc xinh đẹp một chút.

"Đi vào thử đi." Vu Tình ném quần áo vào trong ngực cô ấy nói.

Lý Mai nhìn chiếc váy trong tay, có chút ngượng ngùng, cô ấy đã lớn như vậy rồi cũng chưa từng mặc váy bao giờ.

Nhưng nhìn ánh mắt mẹ chồng nhìn mình, Lý Mai vội vàng trở về phòng.

Thân hình của cô ấy và Vu Tình không khác nhau lắm, đều cao hơn một mét sáu, chỉ là Lý Mai gầy đến đáng thương, có điều hai tuần nay có thể ăn ngon, cô ấy cũng mập lên không ít, nhìn cơ thể cũng có da có thịt.

Lý Mai thay quần áo xong khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài, lo lắng bất an đứng ở trong sân.

Dù sao cũng là gầy hơn Vu Tình, quần áo nhìn qua hơi lỏng lẻo.

Vu Tình thấy thế cầm lấy một sợi dây thừng, trực tiếp buộc vào bên hông Lý Mai, trong nháy mắt giống như là đổi một bộ quần áo khác, vừa thu bên hông lại, làm nổi bật lên dáng người của Lý Mai rất đẹp.