Chương 12

“Em dâu, nấu món gì mà thơm vậy.” Từ Hiếu Nghĩa vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được hỏi.

Từ Hiếu Minh cũng là gương mặt phấn khởi, ngửi thấy mùi thơm nuốt một ngụm nước bọt: “Chị dâu hai, hôm nay làm món ngon gì vậy?”

Thơm quá đi mất.

“Hỏi chị dâu hai làm gì, cũng không phải là chị dâu hai nấu, là mẹ nấu đó.” Từ Tuyết Hoa dương dương đắc ý nói, mẹ của cô bé thật lợi hại, nấu cơm có mùi thơm là biết rất ngon rồi.

Sắc mặt Trương Quế Hoa nóng lên: “Đúng đúng đúng, mẹ của chúng ta nấu rau cải đắng đó.”

Thơm thì sao chứ, đợi lát nữa ăn sẽ đắng cho xem, ngon cái rắm.

Từ Hiếu Nhân không biết vợ mình nghĩ cái gì, làm việc cả một ngày anh ta sắp mệt chết rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, bụng không nhịn được kêu rột rột.

Cơm nước vừa lên bàn, Từ Hiếu Nhân đã không nhịn được muốn ăn.

Vu Tình quét mắt một cái, dọa anh ta lập tức không dám động đậy.

“Rửa tay rồi ăn cơm.”

“Dạ?” Từ Hiếu Nhân xấu hổ gãi gãi đầu.

Từ Hiếu Minh không nhịn được cười ra tiếng: “Anh hai, anh không vệ sinh tí nào.”

Khuôn mặt Từ Hiếu Nhân lập tức đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: “Ai nói anh không vệ sinh, còn không phải là mẹ nấu ăn thơm quá sao, anh không nhịn được, nếu như là trước đây có lúc nào là anh không rửa tay đâu.”

Lời này vừa nói ra khiến cho Trương Quế Hoa tức muốn chết, người đàn ông nhà cô có ý gì, đây là chê cô nấu ăn không ngon sao.

Trương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn, còn chưa kịp cầm chén, tay đã bị đánh một cái.

“Ai cho phép cô ăn cơm, đã nói là phạt cô buổi tối không được ăn, đương nhiên cô có thể nhìn chúng tôi ăn.” Vu Tình nói xong bưng chén lên ăn một miếng thật to, thuận thế gắp một đũa rau cải đắng ăn, không có vị đắng giống như trong tưởng tượng, theo đó là một hương vị rất ngon miệng.

Những người khác rửa tay xong cũng ngồi trước bàn bắt đầu ăn.

Từ Tuyết Hoa thấy mẹ ăn một miếng rau cải đắng với gương mặt hưởng thụ, cũng gắp một miếng, nhai vài cái, cô bé kinh ngạc: “Mẹ, rau này thật sự không đắng, ăn ngon thật đó.”

Lời này vừa nói ra, mấy người Từ Hiếu Nghĩa, Từ Hiếu Nhân vẫn còn đang nhìn xung quanh cũng không nhịn được nữa, nhao nhao gắp rau cải đắng.

Từ Hiếu Nghĩa: “Ngon, ăn ngon thật.”

Từ Hiếu Nhân: “Còn phải nói sao, này cũng quá ngon rồi.”

Từ Hiếu Minh: “Em đã nói mẹ của chúng ta rất có tài nấu nướng, đồ gì đến tay mẹ cũng đều thành mỹ vị, em rất thích ăn món mẹ nấu.”

Lý Mai cũng là gương mặt hưởng thụ: “Mẹ, món rau này ngon thật đấy, con chưa từng ăn món rau nào ngon như thế này.”

Hà Diệp ngồi bên cạnh cũng thẹn thùng cười, thấy mọi người đều đang khen bà nội, cũng nói theo: “Bà nội, bà nấu ăn ngon lắm ạ.”

Vu Tình không ngờ bữa cơm mà mình nấu này lại dẫn đến nhiều lời khen ngợi như vậy, tâm trạng không khỏi tăng lên: “Ăn ngon thì sau này mẹ sẽ nấu cho các con ăn tiếp.”

Trương Quế Hoa ở một bên nhìn đến độ gấp muốn chết, thấy gương mặt hưởng thụ của mọi người khi ăn rau cải đắng, trong lòng lập tức khó chịu giống như là gãi ngứa, cái này ngon lắm sao?

Vu Tình nói không cho cô ta ăn thì sẽ không cho cô ta ăn, cháo còn thừa trực tiếp chia cho Lý Mai và Hà Diệp.

Ăn xong bữa tối mọi người rửa mặt rồi trở về phòng, bát đũa còn lại giao cho Trương Quế Hoa.

Đợi mọi người đều đi rồi, Trương Quế Hoa không nhịn được kéo người đàn ông hỏi: “Hiếu Nhân, rau cải đắng đó thật sự ăn rất ngon sao?”

“Ngon, thật sự rất ngon, anh cảm thấy còn ngon hơn cả trứng gà, nếu như lại nấu một đĩa nữa, một mình anh cũng có thể ăn hết.” Từ Hiếu Nhân nói xong còn nhớ về hương vị vẫn còn quanh quẩn trong miệng.

Khiến cho Trương Quế Hoa nhìn mà trợn tròn mắt, ôm bụng cực kỳ khó chịu, món ngon như vậy mà cô ta không được ăn, cô ta thật là thiệt thòi.

Càng nghĩ Trương Quế Hoa càng khó chịu, dọn dẹp phòng bếp xong rồi, ngay cả khi về đến phòng cô ta vẫn còn nghĩ đến rau cải đắng.

Đợi đến đêm, Trương Quế Hoa nằm mơ, trong giấc mơ mẹ chồng nấu cho cô ta một đĩa rau cải đắng thật to, còn chỉ cho một mình cô ta ăn, khiến cô ta mừng muốn chết.

Nhìn thấy một đĩa rau cải đắng to, lại nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của những người khác trong nhà đang nhìn mình, Trương Quế Hoa tràn đầy đắc ý và phấn khởi, ôm lấy đĩa rau cải đắng, cầm đũa gắp lên chuẩn bị cho vào trong miệng, còn chưa đợi cô ta ăn vào trong miệng.

“Trương Quế Hoa, mấy giờ rồi còn không mau dậy, em cười ngốc cái gì đó.” Từ Hiếu Nhân tỉnh dậy phát hiện đã muộn, sợ đến mức thanh tỉnh cả người.

Nhìn vợ ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say như chết, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô, anh ta trực tiếp vỗ một cái lên mặt cô ta, giờ này vẫn còn chưa nấu cơm, xong đời rồi.

“A a a, rau cải đắng, làm gì vậy, rau cải đắng của em, hu hu hu, rau cải đắng của em mất rồi, Từ Hiếu Nhân anh đền rau cải đắng cho em.” Trương Quế Hoa còn chưa kịp bỏ vào miệng, đã bị Từ Hiếu Nhân gọi dậy.

Mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, đĩa rau cải đắng đó cũng biến mất không thấy đâu nữa, lúc này Trương Quế Hoa khó chịu, nhìn Từ Hiếu Nhân tức đến mắt ứa ra lửa.

“Rau cải đắng cái gì, em mau rời giường đi, em nhìn xem mặt trời chiếu đến đâu rồi.” Từ Hiếu Nhân nói xong rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.

Trương Quế Hoa hồi phục lại tinh thần, trong lòng lộp bộp một cái, xong đời rồi.

Mặc quần áo xong hai người nhanh chóng ra ngoài sân.

“Mẹ, mẹ làm xong bữa sáng rồi ạ!” Từ Hiếu Nhân nhìn thấy cơm nước đã được bày trên bàn thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ánh mắt Trương Quế Hoa lại nhìn chằm chằm vào rau cải đắng ở trên bàn.

Từ Hiếu Nhân thấy cô ta giống như gặp ma, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại: “Em nhìn cái gì vậy, nếu không phải em dậy muộn thì mẹ đâu phải dậy sớm nấu bữa sáng đâu.”

Trương Quế Hoa bị anh ta hô như vậy, lập tức hồi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ nhìn về phía mẹ chồng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con có chút tham ngủ nên dậy muộn, ngày mai con chắc chắn sẽ không dậy trễ nữa.”

Vu Tình cũng không để ý, dù sao cô cũng không thích vợ thằng hai nấu cơm, khó ăn chết đi được.

Hơn nữa cô nghe nói người đang mang thai thích ngủ, ngủ thì ngủ thôi, dù sao cũng không có việc gì làm.

“Không sao, buồn ngủ thì cô cứ ngủ, bữa sáng để tôi nấu, cô rửa bát là được rồi.”

Vu Tình vừa dứt lời, Trương Quế Hoa sợ đến cả người run rẩy, hàm răng run run hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ ghét con rồi không?”

“Cái gì?” Vẻ mặt Vu Tình mơ màng.

“Mẹ, sao mẹ lại không để con nấu bữa sáng, có phải mẹ không thích con nữa rồi phải không, mẹ, con biết hôm nay con sai rồi, không nên dậy muộn, mẹ tha thứ cho con đi, ngày mai chắc chắn con sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng mà.” Trương Quế Hoa sợ hãi cầu xin tha thứ.

Vu Tình thấy cô ta như vậy trực tiếp choáng váng, buột miệng nói ra: “Cô nấu cơm khó ăn như vậy, tôi không muốn ăn nữa, sau này tôi nấu cơm cô rửa bát.”

“A.” Trương Quế Hoa ngây ngẩn cả người, đây là mẹ đang chê cô ta nấu ăn dở sao.

“Cô ngừng lại cho tôi, còn khóc nữa thì đừng có ăn sáng.” Vu Tình thấy mắt cô ta đỏ lên thì vội vàng nói.

Sao hai người này đều thích khóc vậy nhỉ, cô còn cho rằng con dâu hai lợi hại hơn con dâu cả, cảm xúc của hai người này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Trương Quế Hoa chớp chớp mắt, nén nước mắt trở lại, buổi tối không ăn, cô ta đã đói không chịu được nữa rồi, không thể không ăn sáng được, hơn nữa cô ta nhìn thấy rau cải đắng rồi nha.

Nghĩ đến rau cải đắng cô ta không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Đều mau chóng ăn cơm đi.” Vu Tình ra lệnh.

Mọi người rối rít ngồi vào chỗ của mình, luân phiên nhau xới cơm ăn cơm.

Trương Quế Hoa không để ý, trước tiên ăn một miếng rau cải đắng, cũng không biết là do quá đói, hay là quá nhớ nhung rau cải đắng này, cô ta lại cảm thấy rau cải đắng ăn ngon hơn cả thịt.

“Oa, ngon quá, mẹ, mẹ nấu ăn ngon thật đó.”

Trách không được mẹ chồng lại nói cô ta nấu ăn dở, đúng là không có cách nào so sánh được.

Trời ạ, rau cải đắng này thơm thật đấy, cô ta ăn một trăm miếng cũng không chán.

Thật là thơm.

“Em dâu, mẹ nấu ăn ngon hơn chúng ta rất nhiều nhỉ.” Lý Mai cũng nói theo, nói xong cũng không quên ăn một miếng rau cải đắng.

“Ơ, em gái con đi đâu rồi?” Từ Hiếu Minh ăn mấy miếng rau cải đắng mới phát hiện ra không thấy em gái nhà mình đâu.

Vu Tình nói: “Mẹ làm nhiều rau cải đắng, bảo em gái con mang một ít cho bà nội rồi.”