Chương 11

"Mẹ xin lỗi, mẹ không nên đưa con đến nhà họ Từ, con còn trẻ tuổi như vậy đã phải chịu cảnh mất chồng, cuộc sống sau này phải làm sao đây.” Bà cụ Vu khóc nói.

Bà ấy nợ người con gái lớn này rất nhiều, bà ấy sinh ra cô nhưng lại không có năng lực nuôi cô, từ nhỏ đã cho làm con dâu nuôi từ bé của nhà họ Từ, cuộc sống ăn nhờ ở đậu cũng không dễ chịu gì.

Con gái của bà ấy từ nhỏ đã rất khổ sở, những ngày sau khi kết hôn cũng chưa trải qua được bao nhiêu, sao con rể lại đã đi rồi.

Vẻ mặt của ông cụ Vu cũng rất khó chịu, con gái mất chồng, về sau một mình phải nuôi nhiều đứa nhỏ như vậy.

Mặc dù Hiếu Nghĩa và Hiếu Nhân đã kết hôn, nhưng cũng đã có con, con của Hiếu Nhân cũng sắp chào đời rồi.

Con gái ông ấy không chỉ phải nuôi hai đứa con nhỏ, còn phải nuôi mấy đứa cháu trai, cháu gái.

“Tình Nhi, nhà các con có phải không còn lương thực hay không, nếu không còn thì đến nhà lấy, con yên tâm chỉ cần mẹ còn một miếng thức ăn thì con cũng sẽ không phải chịu đói.” Bà cụ Vu lau nước mắt kéo tay con gái nói.

Vu Tình gật gật đầu, tâm tình có chút phức tạp, thật ra cha mẹ nguyên chủ đối xử với nguyên chủ rất tốt, trước kia đưa nguyên chủ đi làm con dâu nuôi từ bé cũng là bởi vì thật sự không nuôi nổi.

Về sau cuộc sống nhà mẹ đẻ nguyên chủ tốt hơn, bà cụ Vu không ít lần cho nguyên chủ một chút đồ ăn bồi bổ thân thể, nhưng trong lòng nguyên chủ lại hận người mẹ này, trách bà đã tống mình ra ngoài.

Từ sau khi kết hôn cô ta đã biến thành một người khác, đầu tiên là thoát khỏi bà cụ Từ, bắt đầu thay đổi trở nên già mồm với bà, tiếp theo không có việc gì thì về nhà mẹ đẻ tống tiền, bà cụ Vu cảm thấy mắc nợ cô ta, cho nên cũng không dám không cho.

Vì thế Vu Tình càng ngày càng nghiêm trọng, chọc tức mấy người em dâu trong nhà mẹ đẻ tức giận suốt ngày ở nhà náo loạn.

Vu Tình thở dài cười nói: "Mẹ, con còn đồ ăn, mẹ không cần lo lắng.”

Bà cụ Vu không tin: "Con còn đồ ăn thì sao phải lên núi đào rau dại, mẹ đã nghe nói rồi, con đứa nhỏ này đừng giấu nữa, không có thì đến nhà lấy đi.”

“Mẹ, trong nhà thực sự còn đồ ăn, không tin mẹ vào bếp nhìn xem, đủ ăn đến vụ thu hoạch lúa mì mà." Vu Tình nói xong dẫn bà cụ Vu vào phòng bếp.

Vén vại lương thực ra liền thấy đầy một vại lương thực thô.

Bà cụ Vu kinh ngạc trừng mắt, lúc này mới tin.

Nhìn con gái một chút, trong lòng bà cụ Vu vẫn cảm thấy khó chịu, nếu như bà ấy không để con gái làm con dâu nuôi từ bé của nhà ông cụ Từ thì cô cũng sẽ không phải chịu cảnh chồng mất sớm, thời này không còn chồng, quả phụ phải chịu nhiều thị phi, sau này sẽ có rất nhiều khó khăn.

Ra khỏi phòng bếp bà cụ Vu nhìn về phía cháu trai ngoại cả nghiêm túc nói: "Hiếu Nghĩa, cha cháu không còn nữa, cháu chính là trụ cột trong nhà này, cho dù mẹ cháu có lợi hại thì cũng không phải là đàn ông, cháu phải chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu, đừng để người khác bắt nạt.”

Từ Hiếu Nghĩa vội vàng gật gật đầu, vỗ vỗ ngực cam đoan nói: "Bà ngoại cứ yên tâm đi ạ, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”

Ông cụ Vu nhìn thời gian không còn sớm nữa, mọi người còn phải nhanh chóng đi làm kiếm công điểm, nhìn bạn già nói: "Mau đưa tiền đi rồi còn đi làm.”

Bà cụ Vu bị nhắc nhở như vậy, vội vàng lấy một ít tiền từ trong túi ra, trực tiếp nhét cho Vu Tình: "Con gái, những thứ này con cầm lấy đi, chờ mẹ tiết kiệm được lại cho con thêm.”

“Mẹ, con không cần, con có tiền, mẹ tự cầm lấy rồi mua cho mình vài thứ để dùng đi." Vu Tình nói xong nhét tiền trở về.

Bà cụ Vu nhìn tiền trong tay hơi sửng sốt, con gái của bà ấy đã trưởng thành, trước đây con gái chưa bao giờ nói với mình những lời tri kỷ như vậy, con rể qua đời chính là một cú sốc lớn đối với con gái.

Bà cụ Vu không nhịn được lại khóc lên: "Cầm tiền đi, mẹ đi đây.”

Vu Tình thu tiền lại, đưa bà cụ Vu ra cửa.

Số tiền này chờ sau này sống tốt rồi cô sẽ chậm rãi trả lại, còn có phần thân tình này của nguyên chủ, cô sẽ quý trọng.

Sau khi bà cụ Vu rời đi, ba anh em Từ Hiếu Nghĩa cũng phải đi làm.

Lý Mai cho đứa bé ăn xong cũng rời đi.

Vu Tình cầm tiền trở về phòng, nghĩ đến nguyên chủ thường xuyên bán lương thực để đổi lấy tiền, nói vậy cũng có không ít gia sản nhỉ.

Cô lần thứ hai đi tới trước tủ Bách Biến của nguyên chủ, bắt đầu lục lọi.

Nguyên chủ thật đúng là tham ăn, trong tủ có không ít đồ ăn vặt, bánh trứng gà, bánh đào, một túi kẹo nhỏ, còn có một hộp thịt đóng hộp chưa mở ra, tiếp theo chính là một túi đường trắng.

Tìm hơn nửa ngày Vu Tình mới tìm được một hộp sắt, cầm lấy cái hộp nặng trịch, Vu Tình rất vui vẻ, hẳn là nguyên chủ tiết kiệm được không ít tiền.

Nghĩ đến đây cô kích động một trận, trực tiếp mở cái hộp ra, nhìn đồ vật bên trong Vu Tình trợn tròn mắt, bên trong chỉ có mấy tờ tiền và vài tờ phiếu, thứ nặng trịch kia lại là một cái khóa nhỏ.

Đầu óc của nguyên chủ này có vấn đề à, cái khóa này bỏ vào trong hộp tiền làm gì, ngược lại cô ta dùng để khóa cái hộp tiền này chắc.

Có điều có tiền còn hơn là không có, Vu Tình đếm, trong hộp tiền tổng cộng có năm đồng ba hào, còn lại là mấy tấm phiếu.

Bà cụ Vu đưa cho cô năm hào và phiếu thịt một cân.

Vu Tình sửa sang lại toàn bộ tiền, trực tiếp cho vào không gian trong Thương Thành.

Buổi chiều, cô dọn dẹp lại phòng một phen, thay đổi đệm cũ, cô tháo cái vỏ đệm ra, vừa cầm ra ngoài sân, Trương Quế Hoa đã ân cần chạy tới: "Mẹ, để con giặt, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”

Trước kia những công việc này đều do cô ta và chị dâu cả làm, cho nên giặt chăn đệm không là gì cả, Trương Quế Hoa đoạt lấy vỏ đệm rồi bưng đi giặt.

Vu Tình trong nháy mắt không có việc gì làm.

“Mẹ, thực sự buổi tối chúng ta phải ăn rau cải đắng sao mẹ?" Từ Tuyết Hoa không biết từ lúc nào đi tới phía sau Vu Tình, sâu kín mở miệng nói.

Trực tiếp khiến cho Vu Tình ngồi trên ghế hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, cô tức giận trừng mắt nhìn con gái: "Con nhóc chết tiệt này, con làm gì vậy, dọa mẹ sợ muốn chết.”

Từ Tuyết Hoa không ngờ cô bé lại dọa mẹ sợ, nhất thời có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Con chỉ tới hỏi mẹ thật sự phải ăn rau cải đắng sao ạ?”

“Ăn, không ăn thì mẹ đào về làm gì, sao, con còn không tin tài nấu nướng của mẹ à, bảo đảm có thể ăn ngon.”

“Không, con tin vào tài nấu ăn của mẹ, mẹ nấu ăn là ngon nhất." Từ Tuyết Hoa cười nói, nhà cô bé trước kia khi chưa có chị dâu, chính là mẹ nấu cơm, mẹ cô bé nấu cơm rất ngon.

Kể từ khi mấy chị dâu đến, mẹ cô bé bắt đầu không làm gì cả.

Nghĩ đến tối nay mẹ sẽ nấu cơm, Từ Tuyết Hoa không khỏi có chút chờ mong.

Trương Quế Hoa giặt sạch chăn đệm, liền treo lên dây thừng.

Hà Diệp cho gà mái ăn trong sân.

Vu Tình không biết hiện tại đã là mấy giờ, cô cũng không biết nhìn mặt trời để đoán thời gian, chỉ có thể yên lặng mở Thương Thành, nhìn thấy bên trên hiển thị năm giờ, cô liền vội vàng đi vào phòng bếp.

Bây giờ ban ngày dài, đám người Hiếu Nghĩa phải sáu giờ mới tan làm, hiện tại nấu cơm, đợi đến khi bọn họ tan làm là vừa vặn.

Trương Quế Hoa thấy mẹ chồng vào phòng bếp cũng vội vàng đi theo, cô ta cho rằng mẹ chồng cô ta chỉ nói, sao có thể thật sự xuống bếp được chứ, không nghĩ tới lại là thật.

Vu Tình nhìn thấy cô ta đi vào trực tiếp chỉ huy: "Vợ thằng hai, đi rửa rau cải đắng đi.”

“Mẹ, ăn cái này thật sao ạ!" Trương Quế Hoa vẻ mặt sầu khổ, mẹ chồng cô ta luẩn quẩn lại ăn thứ này, đắng đến nỗi mấy con heo cũng không thèm ăn.

“Không ăn thì bảo cô rửa làm gì, mau đi rửa đi.” Vu Tình tức giận nói.

Lúc này Trương Quế Hoa mới nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, bắt đầu rửa rau.

Vu Tình thừa dịp này nấu một nồi cháo.

Tiếp theo lại đun một nồi nước nóng, đợi Trương Quế Hoa rửa sạch rau xong, nước trong phòng bếp đã sôi.

Vu Tình nhận lấy rau cải đắng đã bỏ rễ, tiếp theo cho toàn bộ vào nồi đun sôi nước trong một hai phút, rồi vớt ra cho vào ngâm trong nước lạnh.

Sau đó chuẩn bị sẵn ớt và tỏi khô, ngâm rau cải đắng xong vắt kiệt nước, rồi lại cho tỏi và ớt đã cắt nhỏ vào, tiếp theo cho dầu vào chảo, dầu nóng thì đổ trực tiếp lên tỏi và ớt khô.

Sau đó cho một ít đường trắng, thêm một chút giấm và một chút xì dầu, lại cho thêm một ít dầu mè và muối, đảo một lúc là được.