Bà cụ Từ nghe xong lời này có chút không tin, cô từ nhỏ đã sống ở nhà mình, bà cũng chưa từng ăn qua thứ này.
“Khi con còn nhỏ à, khi con còn nhỏ con đã ăn thứ này, sao mẹ không biết.”
Vu Tình cười nói: "Lúc ở nhà mẹ đẻ con thường xuyên ăn, nhà con khi đó nghèo, sau đó khá hơn rồi liền học được cách làm rau cải đắng này.”
Nhà họ Vu trước kia quả thật rất nghèo, bằng không cũng sẽ không đem Vu Tình đổi cho nhà bọn họ làm con dâu nuôi từ bé.
Nghe Vu Tình giải thích, bà cụ Từ mới tức giận nói: "Có thể ăn thì được, đang yên đang lành đào rau dại làm gì, không phải con ghét ăn rau dại nhất sao, trong nhà có phải không còn lương thực hay không?”
Tôn Tố Phân vừa nghe mẹ chồng nói, trong nháy mắt cả người đề phòng. Thời đại này cuộc sống nhà ai cũng không dễ chịu, cơ bản đều ăn vừa no, cũng có một số ngày khổ sở phải lên núi đào một ít rau dại ăn, nhưng không nhiều lắm mà thôi.
Vu Tình nhìn Tôn Tố Phân, có chút buồn cười, lắc đầu: "Mẹ, trong nhà còn lương thực, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm sao, chỉ muốn lên núi đào một chút rau dại, cũng có thể cho gà mái trong nhà ăn.”
Nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi làm đi, bà cụ Từ hừ lạnh một tiếng không dám nói ra, vợ thằng hai này hiện tại rất lăn lộn, trước kia là một người cần cù, bây giờ kết hôn rồi lại giống như bà già điên.
Cha mẹ cô hiện tại nhìn thấy cô cũng đều hoảng sợ, tất nhiên bà cũng không dám trêu chọc.
“Còn lương thực là được, nếu không còn thì có thể đến nhà mượn một ít, đúng rồi, thừa dịp mấy ngày nay không bận, ngày mai mẹ và cha con còn có thằng ba sẽ đến nhà con một chuyến, đem Thừa Diên đi chôn cất. Thời tiết nóng, để tiếp sẽ hôi thối, hơn nữa qua vài ngày này sẽ bận rộn, thừa dịp ngày mai có thể xin nghỉ thì chôn luôn.”
“Được, tất cả đều nghe mẹ." Vu Tình cũng không hiểu việc này, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bà cụ Từ có chút ngoài ý muốn cô lại nghe lời như vậy, có điều vẫn gật gật đầu, tiếp theo thúc giục nói: "Được rồi mau trở về đi.”
Tôn Tố Phân thấy không mượn lương thực trong nhà, thở phào nhẹ nhõm: "Chị dâu hai! Vậy em và mẹ trở về đây.”
Vu Tình gật gật đầu mang theo con trai và con dâu, đi về phía bên kia.
Lúc trước nhà họ Từ chia nhà, hai vợ chồng già lựa chọn ở với người con trai út, cả nhà con trai cả đều ở trong huyện làm việc, cũng ở trong huyện luôn, còn lại con trai thứ hai, cha Từ đã một mình xây cho anh một căn nhà.
Lúc trước Vu Tình bởi vì Từ Thừa Dũng không cưới mình, trong lòng ghi hận cha Từ mẹ Từ, liền tìm một nơi cách nhà họ Từ thật xa để xây nhà.
Nơi đó không chỉ xa, còn hẻo lánh, xung quanh cũng không có mấy hộ gia đình.
Lúc Vu Tình dẫn theo mọi người về nhà, Trương Quế Hoa đã chuẩn bị xong bữa trưa, dựa theo lương thực Vu Tình đã chuẩn bị buổi sáng, cô ta làm thành mì lương thực thô, có điều mì ít, canh nhiều hơn một chút.
“Mẹ, mẹ về rồi, ăn cơm đi ạ." Nói xong lời này, Trương Quế Hoa không nhịn được ợ một cái.
Lần này người trong sân đều nhìn về phía cô ta.
Sắc mặt Từ Hiếu Nhân trong nháy mắt đen lại: "Cô ăn cơm rồi sao?”
“Không, không có, sao em có thể ăn trước được." Trong lòng Trương Quế Hoa lộp bộp một tiếng, vội vàng lắc đầu.
Từ Hiếu Minh bĩu môi nói: "Chị dâu hai, lần sau chị ăn vụng nhớ lau sạch miệng.”
Trương Quế Hoa vừa nghe lập tức đưa tay lên lau khóe miệng.
Từ Hiếu Nhân trực tiếp tức đến ánh mắt bốc hỏa, người này đúng thật là ăn vụng.
Trương Quế Hoa lấy tay lau khóe miệng, phát hiện trên tay không có cái gì, lúc này mới ý thức được mình bị lừa.
“Em ba, em lừa chị.”
“Chị dâu hai, trong lòng chị không có quỷ thì anh trai ba của em có thể lừa được chị sao, không biết xấu hổ, chúng ta đều đi làm, chị ở nhà lại lén ăn vụng.” Từ Tuyết Hoa chỉ vào vẻ mặt tức giận của Trương Quế Hoa.
Các cô đều đi làm việc, chị dâu hai lại ở nhà ăn vụng, thật sự là không biết xấu hổ.
Từ Tuyết Hoa vừa định mắng thêm vài câu nữa, đột nhiên nghĩ đến trước kia mình cũng như vậy, nhất thời ngậm miệng lại.
Có điều trước kia cô bé như vậy, nhưng về sau sẽ không như thế nữa, Từ Tuyết Hoa ở trong lòng âm thầm thề.
Vu Tình nhìn cô ta cũng có chút tức giận, các cô vất vả làm việc ở bên ngoài, cô ta ngược lại lại ở nhà ăn vụng.
“Vợ thằng hai, phạt con buổi tối không được ăn cơm.”
Vu Tình nói xong mặt đen lại đặt sọt ở trong sân, lấy nước rửa tay cùng Tuyết Hoa và Hà Diệp, xong xuôi mới lên bàn ăn cơm.
Từ Tuyết Hoa nghe mẹ cô bé nói, trừng mắt nhìn Trương Quế Hoa, thật là đáng đời.
“Bữa tối để mẹ nấu." Vu Tình ăn một miếng mì, nét mặt cổ quái nói.
Cơm này làm thật là khó ăn.
Tùy tiện ăn vài miếng Vu Tình đã không ăn nổi nữa, quá khó ăn, nhìn mấy sợi mì trong bát Lý Mai, cô nói thẳng: "Con dâu cả, những sợi mì này con ăn đi, mẹ không đói.”
Dứt lời, Vu Tình liền kéo mì vào bát Lý Mai.
Lý Mai nhìn sợi mì trong bát, mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn mẹ.”
Mấy ngày nay mẹ chồng cô ấy thật sự quá tốt với cô ấy, còn tốt hơn cả mẹ đẻ, thật cảm động!
Trương Quế Hoa ở một bên nhìn mà trợn tròn mắt, mẹ chồng cô ta thay đổi rồi, bắt đầu thiên vị một nhà chị dâu cả.
Nghĩ đến đây cô ta nhất thời ủy khuất, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Cô làm sao, khóc cái gì, cô ở nhà ăn vụng còn oan à." Từ Hiếu Nhân nhìn cô ta khóc đã thấy phiền.
Vu Tình cau mày vô cùng không thích người con dâu này, lười biếng không nói, còn lòng dạ hẹp hòi và ích kỷ.
“Câm miệng, khóc khóc khóc, muốn khóc thì lăn ra ngoài mà khóc, sau này lại phát hiện trong nhà có người ăn vụng sau lưng tôi, tôi sẽ phạt không cho ăn cơm cả ngày.” Vu Tình nói xong liền trở về phòng.
Trương Quế Hoa bị cô đột nhiên nổi giận làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt ngừng khóc.
Vu Tình vào phòng, vui vẻ buộc cửa phòng lại.
Tiếp theo lập tức mở Thương Thành, nhìn thấy điểm tích lũy ở góc trên bên phải có hơn tám mươi điểm, cô vui mừng một trận.
Nhìn bánh bao thịt ăn hôm qua, Vu Tình không nhịn được sự thèm ăn, trực tiếp mua một cái.
Bánh bao thịt trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay.
Vu Tình cầm bánh bao thịt, nhanh nhẹn đóng thật chặt cửa sổ lại, lúc này mới cắn một miếng xuống chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp.
“Ừm ~ ngon, quá ngon." Vẻ mặt Vu Tình hưởng thụ ăn bánh bao thịt.
Đây quả thực chính là mỹ vị nhân gian.
Trước kia cô không cảm thấy bánh bao ngon như vậy, quả nhiên cuộc sống của người này không tốt lắm, sống qua mấy bữa khổ sở, ăn cái gì cũng thấy ngon.
Bánh bao thịt thơm ngon khiến cho nước mắt cô cũng muốn chảy xuống.
Ăn bánh bao xong, Vu Tình bắt đầu nhìn về phía đồ trong Thương Thành.
Thương Thành này bán không ít thứ, lớn đến xe đạp, nhỏ đến bát đũa, vật dụng hàng ngày, lương thực cái gì cũng đều bán.
Vu Tình nhìn thoáng qua chiếc xe đạp liền dời tầm mắt, thứ kia quá đắt, cần hơn một ngàn điểm tích lũy, vậy cũng đủ mua bao nhiêu cái bánh bao thịt lớn rồi.
Là cô không xứng đáng.
Tiếp theo cô dời tầm mắt nhìn xuống, liền nhìn thấy một tấm đệm giường màu lam, Vu Tình sờ sờ cái đệm cứng rắn trên giường mình, cô nhìn giá mười lăm điểm tích lũy.
Cô quyết đoán nhấn vào mua hàng.
Một giây sau một tấm đệm mới tinh xuất hiện trên giường.
Vu Tình đưa tay sờ sờ, mềm nhũn rất thoải mái.
Có đệm, cô lập tức lấy cái cũ ra, thay cái mới.
Sau khi thay chăn đệm mới, Vu Tình trực tiếp nhào tới, tiếp theo vẻ mặt thỏa mãn, đệm chăn mới này rất thoải mái, rất mềm mại.
Không giống đệm chăn cứng rắn như trước, đêm qua ngủ cả đêm cô thấy rất khó chịu.
Còn chưa đợi Vu Tình hưởng thụ xong, trong sân đã có một trận náo nhiệt, không bao lâu cửa phòng bị gõ: "Mẹ, ông bà ngoại con tới.”
Vu Tình trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, tiếp theo mang giày rồi ra ngoài cửa, nhìn bà cụ tóc bạc trắng trong sân, vẻ mặt cô lúng túng hô một tiếng: "Cha, mẹ.”
“Tình Nhi.” Bà cụ Vu đáp một tiếng, nhìn con gái nhà mình nước mắt liền chảy xuống: "Con gái số khổ của mẹ, đều trách mẹ, mẹ xin lỗi con.”