Phong cách lãnh cảm tìиɧ ɖu͙© là cái gì, chính là nhìn càng nhìn càng không thể khinh nhờn, liền càng muốn nhìn đến dưới lớp áo lạnh lẽo có nóng như lửa đốt hay không……
“Thẩm Ly, bộ này thì sao?”
Thẩm Ly mím môi, anh là một người đàn ông bình thường, tự nhiên cũng biết trong đầu đàn ông khác có những suy nghĩ rác rưởi gì.
Thấy anh đang ngẩn người, Lâm Tiếu lại gọi một tiếng: “Thẩm Ly?”
“Bộ vừa rồi phù hợp với Tiếu Tiếu hơn.” Thẩm Ly thần sắc như thường, “Ngày thường ở trong nhà Tiếu Tiếu đẹp nhất.”
Lâm Tiếu: “……”
Ở nhà mặc quần áo rộng thùng thình, hoàn toàn không thể hiện được đường cong hoàn mỹ của cơ thể, đúng là thẩm mỹ của thẳng nam, cô không nên dò hỏi Thẩm Ly.
Cuối cùng, Lâm Tiếu vẫn không mua bộ kia, mà là lựa chọn một bộ trang phục khác có màu sắc nhu hoà hơn một chút.
Nhìn đến cô rốt cuộc thắng lợi trở về, Thẩm Ly đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Tiêu vừa quay đầu lại, liền nhìn đến biểu tình nhẹ nhõm của Thẩm Ly, cô cười tủm tỉm hỏi: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Thẩm Ly chịu đựng đau nhức trên chân, chủ động tiến lên thay cô cầm lấy túi, “Tiếu Tiếu mệt sao?”
Lâm Tiếu đi dạo một buổi trưa, cũng xác thật có điểm mệt mỏi.
Cô lấy di động ra, nhìn thời gian, “Em vừa mới đặt tiệm cơm Tây gần đây, đêm nay chúng ta ở bên ngoài ăn đi.”
Thẩm Ly tự nhiên không có ý kiến gì.
Nhìn thấy chiến lợi phẩm phong phú trên xe, Lâm Tiếu thập phần vừa lòng, lái xe đến tiệm cơm Tây đã đặt trước đó.
Đi vào thang máy, vừa lúc là giờ cao điểm dùng bữa, thang máy có không ít người, Lâm Tiếu tự nhiên mà nắm lấy tay Thẩm Ly, “Lại gần em.”
Thẩm Ly đáy mắt xẹt qua một chút ý cười, “Được.”
Sau bữa tối, Lâm Tiếu nhìn thấy phía trước có một tiệm bánh ngọt.
“Anh ở chỗ này chờ em.” Nói, Lâm Tiếu liền vào trong tiệm.
Nhớ rõ lần trước Thẩm Ly thích loại bánh kem này cũng không hiếm, ngược lại, chỉ là một loại bánh phô mai rất bình thường.
“Làm ơn lấy cho tôi vị vani, cảm ơn.”
Lâm Tiếu cũng không biết một chiếc bánh kem phô mai bình thường như vậy có kí ức đặc biệt gì trong trí nhớ của Thẩm Ly, cô chỉ biết vai ác khôi phục kí ức đã mất đi hứng thú đơn thuần như vậy.
Người nhà thân thiết, người yêu, anh đều không có.
Lâm Tiếu cảm thấy rằng cảm giác vui sướиɠ cùng chờ mong chỉ thuộc về Thẩm Ly không có khôi phục kí ức.
Bảo tồn những thứ tốt đẹp này.
Lâm Tiếu tiếp nhận lấy chiếc hộp tinh xảo từ nhân viên cửa hàng, cùng Thẩm Ly về đến nhà.
Mới hơn tám giờ, Lâm Tiếu vô cùng mệt mỏi, chuẩn bị trước đi tắm rửa một cái, cô đem hộp bánh kem đặt lên bàn.
“Thẩm Ly, em đi tắm rửa trước, anh ngồi nghỉ ngơi một lát.”
“Tiếu Tiếu đi đi.”
Sau khi Lâm Tiếu rời đi, Thẩm Ly tự nhiên mà mang theo những cái túi đi vào phòng để quần áo, dùng móc treo trong tủ quần áo.
Những việc này anh làm so với trước kia thuận tay rất nhiều, cũng càng tinh tế.
Lâm Tiếu ngâm nước tắm xong, cả người thả lỏng rất nhiều.
Cô tùy ý mà quấn lên mái tóc dài đã sấy khô, mặc áo tắm dài, trên chân đi đôi dép lê ướt ra ngoài.
“Thẩm Ly……”
Người đâu?
Lâm Tiếu thấy trong phòng khách không có người, đi đâu vậy?
Chung quy không thể ra ngoài đi.
Lâm Tiếu trái tim trong nháy mắt bị đông cứng, Thẩm Ly không giống như là ra cửa không báo trước…… Cẩu tử chén đựng tràn đầy lương thực, nước cũng đổi qua.
Không phải thật sự ra cửa đi!
Lâm Tiếu tiến lên muốn cầm lấy di động trên sô pha, lại bởi vì động tác quá lớn, dép lê trượt chân, “A ——” cả người ngã về phía sau ——
Mắt thấy đầu sắp đập vào bàn thuỷ tinh, Lâm Tiếu theo bản năng nhắm mắt.
Ngoài dự đoán cũng không có truyền đến đau đớn, tay bị người dùng lực nắm lấy, đối phương dùng sức một cái, Lâm Tiếu nhào vào trong l*иg ngực rộng lớn mát lạnh.
Thẩm Ly nắm tay cô, một tay ôm lấy eo cô, vừa rồi một màn kia làm tim anh suýt nữa ngừng đập.
Ổn định hô hấp, Thẩm Ly nắm chặt tay cô không buông ra, âm thanh khôi phục như thường.
“Tiếu Tiếu, không sao chứ?”
Lâm Tiếu sững sờ, cả người hoảng loạn chưa bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy đường viền hàm tinh xảo của Thẩm Ly, tiếp theo là ánh mắt lo lắng của anh.
“Em không có việc gì.”
Lâm Tiếu nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi còn tưởng rằng anh rời đi.
Lúc ấy cô nghĩ chính là anh đột nhiên khôi phục ký ức, sau đó rời đi.
Rõ ràng đã sớm chuẩn bị anh rời đi, cảm giác này phảng phất như mất một đồ vật gì đó quan trọng.
Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, “Về sau anh rời khỏi phải nói, không cần không từ mà biệt, được không?”
Lúc trước bởi động tác của cô, cổ áo tắm kéo ra một góc, phong cảnh nhìn không sót gì. Thẩm Ly hô hấp cứng lại, dời đi tầm mắt, tay lại không buông cô ra, thanh âm vững vàng mà nghe không ra nửa điểm khác thường.
“Anh sẽ không rời đi.” Thẩm Ly hai tay dùng lực, trực tiếp đem người ôm vào trong lòng ngực, cằm để ở giữa cổ cô, ánh mắt âm trầm, “‘ Nơi này là nhà của chúng ta ’, em nói.”
“Ừ……” Lâm Tiếu bên hông bị lực đạo của anh làm cho có chút đau, “Thẩm Ly anh buông tay, anh làm đau em……”
Thẩm Ly nghĩ vừa rồi cô làm mình bị thương, vội buông cô ra, “Tiếu Tiếu, vừa rồi bị thương sao?”
“Không có việc gì không có việc gì.” Lâm Tiếu vội lắc đầu, vừa rồi may mắn Thẩm Ly giữ cô lại, bằng không phải mấy ngày nữa cô mới có thể ra cửa.
Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, Lâm Tiếu cả người đều có chút mệt mỏi.
Cô hướng trên sô pha ngồi xuống, không dấu vết mà che giấu cổ áo. Từ sau khi hai người phân phòng ngủ, Lâm Tiếu tắm rửa xong sẽ trực tiếp mặc áo tắm dài, bởi vì thật sự thuận tiện.
Lâm Tiếu đem gối mềm ôm đến trước mặt mình, nhìn về phía người đàn ông đang đứng, chỉ chỉ chiếc hộp đóng gói tinh xảo trên bàn, “Thẩm Ly, bánh kem này là cố ý mua cho anh, chúc mừng anh ngày mai đi học.”
Thẩm Ly đáy mắt vừa động, ở bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy chiếc hộp, mở ra.
Bên trong rõ ràng là chiếc bánh kem phô mai vị vani lần trước ăn ở tiệc tối. Nhìn chiếc bánh kem, Thẩm Ly không biết là cái tư vị gì, anh cũng không có thực thích loại đồ ngọt này, sau năm tuổi, anh liền không thích.
Nhưng lúc này, anh trong lòng sinh ra một loại cảm giác chưa từng có trước đó.