Chương 17.5

Anh cầm lấy nĩa nếm một ngụm.

“Ăn ngon không?”

“Ừ, Tiếu Tiếu nếm thử xem.” Nói, Thẩm Ly đem bánh kem đưa đến bên môi cô.

Lâm Tiếu ăn một ngụm, trừ bỏ lượng calo cao chút, không có khuyết điểm.

Ăn xong bánh kem, đến mười giờ tối Lâm Tiếu mới đi ngủ.

Trừ bỏ mấy ngày đặc biệt hôm trước, Thẩm Ly ngủ cùng cô, hiện tại Thẩm Ly ngủ ở phòng ngủ bên cạnh.

Lâm Tiếu cũng là suy xét đến vạn nhất Thẩm Ly đột nhiên khôi phục ký ức, ngủ trên cùng một giường, hình ảnh kia bất quá, cô không dám tưởng tượng.

Cho nên, tách ra ngủ càng an tâm.

Cũng may Thẩm Ly đối với việc này cũng không có ý kiến, sau khi xác định cô không có việc gì, liền trở về phòng ngủ của mình.

Lâm Tiếu nằm ở trên giường, nghĩ đến ngày mai phỏng vấn, trong lòng có chút hưng phấn.

Cảm giác đi làm không vì tiền lương chính là không giống nhau.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu dậy thật sớm.

Nhìn đến Thẩm Ly ngồi trên ghế ngoài ban công, ánh mặt trời dừng ở trên người anh, khung cảnh rõ ràng ấm áp, lại ở trên người anh nửa điểm ấm áp cũng không cảm giác được.

Lâm Tiếu có chút kinh ngạc, sau đó bắt gặp đôi mắt trong veo và sạch sẽ của anh.

“Thẩm Ly, sao anh dậy sớm như vậy?”

“Ừm, ngủ không được. Tiếu Tiếu không ngủ thêm một lát sao?”

“Không, em tỉnh rồi.” Lâm Tiếu đi đến bên người anh, tay tự nhiên mà phủ lên trán anh, “Sao anh lại mất ngủ?”

Thẩm Ly dừng một chút, không nói tiếp.

Lâm Tiếu nhìn anh, “Có tâm sự?”

Thẩm Ly nắm tay cô, nhéo trong tay, giọng điệu vẫn như thường, nghe không ra nửa phần khác thường: “Ngày đầu tiên đi học có chút khẩn trương.”

Nghe vậy, Lâm Tiếu nhịn không được cười ra tiếng, “Đừng lo lắng, vị giáo sư Lý nhìn rất ôn hòa, cho dù vẽ không đẹp, cũng sẽ không phạt anh. Còn có em ở phía sau anh.”

Thẩm Ly mỉm cười, vẻ băng giá trong đáy mắt chậm rãi tan ra.

Anh ngồi ôm cô, vùi mặt vào eo cô, tiếng nói lười biếng lại trầm thấp: “Cảm ơn Tiếu Tiếu.”

Lâm Tiếu đối với hành vi ngẫu nhiên làm nũng của anh sớm đã tập thành thói quen, đưa tay vuốt mái tóc hơi quăn của anh, mái tóc mềm đến khó tin, mềm mại cực kỳ.

Hôm nay anh tựa như một con mèo lớn, móng vuốt đều thu lại, lộ cái bụng ngáy ngủ, này ai cự tuyệt được.

Thẩm Ly ôm cô một hồi lâu, thẳng đến khi thù hận trong lòng bị hơi thở ấm áp trên người cô quét sạch, mới lưu luyến buông tay.

“Có Tiếu Tiếu bên cạnh, anh cái gì cũng không sợ.” Thẩm Ly đứng lên, hơi hơi cúi đầu, trán anh áp vào trán cô, thân mật đυ.ng chạm làm anh rất vui.

“Chào buổi sáng, Tiếu Tiếu.”

Trước khi Lâm tiếu nhận ra điều kì lạ, Thẩm Ly đã xoay người rời đi.

Lâm Tiếu đứng ngây người tại chỗ, lại không có nghĩ về những điều vừa xảy ra.

Sau bữa sáng, Lâm Tiếu trang điểm thật tinh tế, mặc một bộ trang phục công sở, tóc dài quấn lên, đeo một đôi hoa tai hình dáng đơn giản nhưng tinh xảo.

Trang điểm như vậy Lâm Tiếu quá thuần thục, cô chọn trang phục công sở màu đen và trắng, bộ vest nhỏ màu đen ôm sát vòng eo, một tay có thể ôm hết, chiếc váy dài đến đầu gối ôm sát đường cong, khiến cô xinh đẹp lại đoan trang, còn mang theo một nét thanh lịch và nữ tính đặc biệt.

Làm người không thể dời mắt.

“Đẹp không?” Lâm Tiếu đứng ở trước mặt anh, “Không biết như vậy đi phỏng vấn được chưa, tuy rằng em không lo lắng bị loại, nhưng vẫn là hy vọng có thể đậu.”

Nhìn cô như vậy, Thẩm Ly sinh ra một loại xúc động muốn độc chiếm cô.

Nhưng cái loại cảm giác này chỉ một cái chớp mắt liền bị anh đè ép xuống.

Anh hỏi: “Tiếu Tiếu vì sao muốn đi làm?”

“Đương nhiên là vì thực hiện giá trị nhân sinh!” Nói xong, cô tự mình cười ra tiếng, lại vẫn không có nói ra nguyên nhân thật sự. Cô nhìn Thẩm Ly, nghiêm túc mà nói: “Đương nhiên là vì kiếm tiền nuôi gia đình.”

“Tiếu Tiếu…… Thực sự thiếu tiền sao?” Thẩm Ly chần chờ mà nhìn cô, không xác định được trong lời nói của cô có bao nhiêu phần chân thật.

“Không thiếu không thiếu, không cần lo lắng vấn đề học phí.” Lâm Tiếu vội nói, “Phải tính toán tương lai, đương nhiên phải có người nuôi gia đình.”

Thẩm Ly nhìn cô, sao có thể không nhận ra là cô đang nói dối.

Nhưng giờ này khắc này, Thẩm Ly trên mặt cũng không lộ ra cái gì khác thường, anh tiến lên một bước, ôm ôm cô, “Vất vả cho Tiếu Tiếu.”

“……” Lâm Tiếu dừng một chút, bất thình lình ý thức trách nhiệm là chuyện như thế nào?

Nhưng cô sao có thể cự tuyệt được, vì thế nói: “Yên tâm đi, không cần lo lắng vấn đề tiền, em nuôi anh.”

Thẩm Ly cằm nhẹ nhàng để ở trên vai cô, ở góc độ cô không nhìn thấy, trên mặt bởi vì lời nói của cô mà lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Thẩm Ly nói, “Được”