Chương 3.1

“Ong —— ong ——”

Lâm Tiếu giật mình tỉnh dậy, mới biết rằng đó chỉ là giấc mộng.

Giấc mộng này cũng quá là chân thật.

Da đầu tê dại.

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Tiếu đứng dậy, duỗi tay sờ trên trán Thẩm Ly, một bên cầm lấy chiếc điện thoại di động đang không ngừng đổ chuông, ấn nút trả lời: “A lô?”

“Tiếu Tiếu, chúc mừng ly hôn, ra ngoài tụ tập với các chị em đi ~”

“……” Nguyên chủ có một đám bạn này, phỏng chừng là cố ý tới chế giễu. Phát hiện trán anh không còn nóng, Lâm Tiếu sờ sờ trán của mình, sau đó lại sờ trán anh, đã hạ sốt.

Vậy là tốt rồi.

“Tiếu Tiếu, mọi người đều rất nhớ cậu, buổi tối có tiệc, chỗ cũ, cậu nhất định phải tới đó !”

“Để mình xem.” Lâm Tiếu nhỏ giọng trả lời qua loa.

Lại vào lúc này, cô phát hiện Thẩm Ly đã tỉnh.

Lâm Tiếu tay cứng đờ, đối diện với ánh mắt mờ mịt của anh, xác định anh cũng không có khôi phục ký ức, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

“Trên người còn khó chịu sao?” Thanh âm của cô rất nhỏ, như là hạ quyết tâm không làm anh sợ.

Ánh mắt Thẩm Ly dần dần tập trung lại, sau khi nhìn rõ người trước mắt này, lập tức rụt người lại, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn cô.

Nhìn người đàn ông trưởng thành cao 1m8 hành động như vậy, không biết vì cái gì lại có điểm làm lòng người chua xót.

Lâm Tiếu nhẫn nhịn, thấp giọng nói: “Em sẽ không thương tổn anh, đừng sợ.”

“Tiếu Tiếu, cậu có nuôi thú cưng sao?” Người ở bên kia điện thoại cười một tiếng, “Lạ quá, cậu có nuôi mèo hay chó vậy, giống gì?”

“……” Lâm Tiếu trực tiếp cúp điện thoại.

Đặt di động xuống, Lâm Tiếu nhìn về phía Thẩm Ly đang muốn xuống giường, vội vàng kéo anh.

Thẩm Ly thân thể cứng đờ, sợ hãi quay đầu lại nhìn cô: “Tôi không phải cố ý lên giường, đừng nhốt tôi…… rất lạnh, rất khó chịu…… Tôi không dám.”

“……”

Lâm Tiếu hô hấp cứng lại, nguyên chủ cũng thật xem anh như đồ vật.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Tiếu bình tĩnh lại: “Sẽ không nhốt anh lại, trước kia là em sai rồi, không nên khắt khe với anh như vậy, thực xin lỗi.”

Thẩm Ly ngơ ngẩn, giống như nhìn thấy quỷ, tựa hồ không rõ tại sao người phụ nữa này vì cái gì lại xin lỗi mình.

Không biết vì cái gì, anh đột nhiên cảm thấy đôi mắt có điểm đau, mũi cũng ê ẩm.

“Tôi…… Tha thứ cho cô.”

Mẹ nói, khi nhận lời xin lỗi của người khác thì nên nói “Không sao”, nhưng anh vẫn không nói nên lời, nhưng nếu về sau cô đều không đem anh nhốt lại, không bỏ đói anh, không đánh anh, anh liền sẽ nói với cô “Không sao”.

Lâm Tiếu thấy hốc mắt anh đều đỏ, vội buông tay ra, có chút bất đắc dĩ: “Đừng khóc, em thật sự sẽ không nhốt anh lại, cũng sẽ không để anh ngủ trên đất, càng sẽ không để anh đói bụng! Em bảo đảm!”

Thẩm Ly nhìn cô, khàn giọng nói: “Thật sự?”

“Đương nhiên!”

Lâm Tiếu rất nghiêm túc mà bảo đảm, trên mặt không có nửa điểm qua loa lừa gạt trẻ con.

Trẻ con vẫn là rất nhạy cảm, hiện tại Thẩm Ly chỉ có năm tuổi, anh không phải thật sự ngốc, chỉ là bởi vì ngoài ý muốn mà tâm trí chỉ có năm tuổi.

Thẩm Ly đương nhiên không khóc, chỉ là hốc mắt đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, khiến người ta có cảm giác không đành lòng.

Đường nét khuôn mặt vốn trong trẻo ôn hoà, lúc này khóe mắt ửng hồng, mái tóc xoăn mịn rủ xuống, che khuất lông mày, làm khuôn mặt lại càng thêm nhỏ.

Thoạt nhìn như là không màng đến thế sự, lại vừa giống như một đứa trẻ chịu oan ức.

Không biết nguyên chủ như thế nào lại xuống tay được.

Chờ cảm xúc anh ổn định lại, Lâm Tiếu vội hỏi: “Đầu có còn đau không, trên người có chỗ nào không thoải mái sao?”

Thẩm Ly lắc đầu, nhíu nhíu mày, thật cẩn thận mà nhìn cô, “Tôi muốn đi tắm rửa, có thể chứ?”

“Đương nhiên, em đi lấy quần áo cho anh.”

Nói xong, Lâm Tiếu đi đến phòng thay đồ bên cạnh, tìm ra quần áo ở nhà của Thẩm Ly.

Phòng để quần áo rất lớn, quần áo, trang sức giày dép, túi xách được xếp gọn gàng ngăn nắp, đều là sản phẩm mới theo mùa và phiên bản giới hạn của các nhãn hiệu lớn, đều là của nguyên chủ. Tủ quần áo của Thẩm Ly chỉ chiếm một phần nhỏ, hơn nữa…… Đại bộ phận cũng chưa mặc qua, còn mới, nhưng đều mặc không vừa. Rõ ràng, đây đều là quần áo thật lâu trước kia.

Sau khi tìm kiếm một lúc, Lâm Tiếu cuối cùng tìm được một bộ quần áo ở nhà vừa vặn kích cỡ anh.

Lúc đi ra đã thấy Thẩm Ly ngồi thẳng trên ghế, Lâm Tiếu đem quần áo cho anh: “Đi tắm rửa đi, lát nữa em cùng anh ra ngoài mua quần áo.”

Thẩm Ly cảm giác cả người giống như đang nằm mơ.

Anh hoảng hốt cầm lấy quần áo từ tay cô, đứng lên, đặc biệt lễ phép mà nói: “Cảm ơn chị.”

…… chị.

Chị.

Nhìn người đàn ông vô tội trước mắt, Lâm Tiếu nghẹn lại.

Chà, xuyên thư ngày đầu tiên làm mẹ một lúc.

Này ngày hôm sau lại coi như chị gái.

Tuổi không phải còn trẻ sao?

Lâm Tiếu tự an ủi chính mình, làm bộ không thèm để ý xua xua tay, nói: “Không sao, mau đi tắm rửa đi, đồ dùng trong phòng tắm còn nhớ rõ không? Anh vừa mới bị bệnh, không thể tắm nước lạnh, biết không?”

Anh mới năm tuổi đấy.

Phải bao dung

“Nhớ rõ.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Nhìn anh rời đi, Lâm Tiếu đi đến phòng thay đồ bên cạnh.

Phòng để quần áo nối thông với phòng ngủ, ngăn cách bằng cửa kính tối màu, không gian rất lớn, tương đương với hai cái phòng ngủ lớn và nhỏ.

Lâm Tiếu mở cửa ra, trừ bỏ tủ quần áo của nguyên chủ tất cả đều tìm một lần, rốt cuộc tìm được rồi.

Quần áo mới là có, nhưng kiểu dáng đều là tương đối trang trọng.

Thẩm Ly khẳng định chưa từng tự mình đi ra ngoài mua quần áo, những cái đó đều là các nhãn hiệu cụ thể gửi qua, thiết kế theo xu hướng thành thục ổn trọng, hơn nữa chủ yếu là màu tối, nhìn thế nào cũng không hợp với tính cách Thẩm Ly.

Nhưng không có biện pháp, chỉ có thể tạm chấp nhận trước.

Lúc này, WeChat nhắc nhở có tin nhắn mới.

Lâm Tiếu lấy di động qua, vẫn là người gọi điện thoại lúc nãy, bạn cùng phòng đại học của nguyên chủ, bản thân gia cảnh cũng không tồi, liền cùng nguyên chủ “Chị em tình thâm”, nhưng tâm địa xảo trá, tự cho rằng mình hơn hẳn nguyên chủ.