Chương 2: Mặt anh đỏ bừng vì sốt cao

Thoạt nhìn, Lâm Tiếu vẫn có chút sợ hãi.

Trên nền gạch trắng, người đàn ông cao 1m8 ngã xuống, cuộn tròn lại và rêи ɾỉ trong vô thức.

Sườn mặt người đàn ông có đường cong góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng. Lúc này, môi anh màu đỏ thẫm, mặt cũng bởi vì sốt cao mà đỏ bừng.

Lâm Tiếu ngồi xổm xuống, do đự đưa tay sờ lên trán Thẩm Ly.

Nhiệt độ nóng đến dọa người!

“Thẩm Ly, tỉnh.”

Sau khi gọi vài lần, người đàn ông mê man không có chút động tĩnh gì.

Lâm Tiếu cởi giày cao gót dưới chân, tuỳ ý đặt chiếc túi trong tay xuống đất, nghiêng người nữa đỡ nửa kéo anh ra khỏi phòng tắm.

Dù sao anh cũng là người đàn ông trưởng thành cao 1m8, Lâm Tiếu đi vài bước liền nghỉ một lát, phải mất khoảng 20 phút để đỡ anh lên giường và đắp chăn cho anh.

Thấy anh lạnh đến phát run, Lâm Tiếu lại bật máy sưởi trong phòng ngủ lên.

Bây giờ là tháng hai, không khí vẫn còn hơi lạnh.

Lâm Tiếu lau mồ hôi trên trán, hơi thở không ổn định, xoay người tìm hộp thuốc.

Tìm ra nhiệt kế, cô đi đến trước mặt Thẩm Ly, đem nhiệt kế đặt kiểm tra nhiệt độ cho anh.

Lâm Tiếu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngồi ở ghế trên ghế điều hoà hơi thở. Bản thân cô yếu và thể chất dễ bị đổ mồ hôi, nhưng cô không ngờ nguyên chủ cơ thể này cũng vậy.

Sau khi hồi phục hơi thở, cô nhìn về phía người đàn ông đang thở đều đều trên giường, đôi môi mỏng khẽ mím lại , đường viền hàm góc cạnh sắc sảo đến hoàn hảo, càng làm tăng thêm nét quyến rũ cho đường nét khuôn mặt —— như trong tiểu thuyết đã nói, một người đàn ông rất đẹp trai.

Trong truyện, người này so với nam chủ ngoại hình nhỉnh hơn một chút.

Ngay cả nhân vật nữ chính trong truyện cũng có tâm tình phức tạp với anh.

Nhất định là đại vai ác.

Năm phút sau, Lâm Tiếu lấy nhiệt kế ra.

Sốt cao đến 39 độ, trước tiên cần phải hạ nhiệt độ xuống. Lâm Tiếu lấy miếng dán hạ sốt, xé nó ra và dán lên trán anh.

Sau đó lại xoay người đi lấy một chậu nước tới, lau cổ và cánh tay cho anh, cuối cùng cho anh uống ít nước ấm.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, Lâm Tiếu cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, liền trực tiếp cởϊ áσ khoác ngoài.

Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn Thẩm Ly trên giường đã không còn run rẩy vì lạnh nữa.

Tối qua, Thẩm Ly đột nhiên thân thể không thoải mái, rêи ɾỉ vài câu, nguyên chủ cho rằng hắn ồn ào, trực tiếp đem hắn kéo vào phòng tắm, nhân tiện khoá cửa lại.

Thời điểm nguyên chủ ra ngoài vào ngày hôm sau, thế nhưng cô ấy đã quên bên trong còn có người bị nhốt lại.

Thẩm Ly liền như vậy ở trong phòng tắm một ngày một đêm.

Nguyên chủ cũng căn bản không nghĩ tới việc người hầu trong nhà đi gọi bác sĩ gia đình lại đây, vì vậy liền không chút gánh nặng tâm lý rời đi, đi kí giấy thoả thuận ly hôn xong cũng không hề quay lại.

Trong cốt truyện, Thẩm Ly cứ như vậy liên tục sốt cao ba ngày ba đêm mới bị phát hiện, đưa đến ICU, tính mạng đã khó giữ được.

(ICU: đơn vị hồi sức cấp cứu)

Trong lúc nhất thời, Lâm Tiếu đối với hành vi của nguyên chủ cũng cảm thấy rất tức giận.

Thật không phải Lâm Tiếu đau lòng cho vai ác trong sách không hợp tình hợp lý, chỉ là đơn thuần cảm thấy, Thẩm Ly đã mất đi ký ức, bản chất chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nguyên chủ phải có bao nhiêu ác ý mới có thể đi ngược đãi một đứa trẻ như vậy?

Không nghĩ ra, Lâm Tiếu đã phát ngốc một lát.

Nửa giờ sau, Lâm Tiếu đo nhiệt độ lại một lần, nhìn thấy nhiệt độ giảm xuống mới có chút yên tâm trở lại.

Bằng không, cô thực sự phải tìm cách gọi bác sĩ đến.

Thấy anh ra mồ hôi, bắt đầu theo bản năng mà xốc chăn.

Lâm Tiếu đắp chăn lại cho anh, đứng dậy đi tắt máy sưởi, đem áo khoác một lần nữa mặc vào, để cho mình không bị cảm lạnh.

Cô vừa vặn mặc áo khoác vào thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

Lâm Tiếu đưa mắt nhìn Thẩm Ly đang ngủ ngay ngắn trên giường, sau đó đi ra mở cửa.

“Thiếu phu nhân, cô xuống dưới dùng bữa tối sao?”

“Không, đem chút cháo lên đây cho tôi, nhớ dùng hộp giữ ấm.”

Người làm ngẩn ra, lại lập tức đáp: “được.”

Chờ người làm đem cháo đưa lên tới, Lâm Tiếu nhận lấy, giống như lơ đãng hỏi một câu: “Trong nhà đã có ai trở về chưa?”

“Bọn họ còn chưa có trở về, hai vị tiểu thư sáng nay bay tới Pháp, đại thiếu gia đêm nay có việc xã giao, sợ là sáng sớm mới có thể trở về.”

“Ừ, không có việc gì.”

Sau khi đóng cửa lại, Lâm Tiếu đem bình giữ nhiệt đặt ở đầu giường.

Vốn là tính toán cho anh uống thuốc hạ sốt, nhưng anh đã một ngày không ăn cái gì, sợ là dạ dày chịu không nổi.

Lâm Tiếu đem cháo ra, thử độ ấm, thấy vừa vặn tốt.

Thấy anh không hề có dấu hiệu tỉnh lại, không ăn cái gì sợ là không được, không chỉ có thân thể chịu không nổi, thuốc cũng không có biện pháp uống.

Lâm Tiếu ngồi xuống, nhìn anh, nghĩ cách đánh thức anh.

Lông mi của Thẩm Ly vừa dày vừa dài, bóng loáng nhỏ nhắn, khiến cô nhìn mà thấy ghen tị.

Đột nhiên, lông mi rung rung, tiếp theo, anh chậm rãi mở hai mắt.

Chớp mắt một cái, tim Lâm Tiếu bỗng dưng nhảy dựng.

“Mẹ……”

Lâm Tiếu: “……”

Bỗng nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt anh cực kì mờ mịt, đặc biệt yếu ớt đáng thương, hoàn toàn không có giống như trong sách bộ dạng lạnh lùng khiến nhiều người kinh sợ.

“…… Thẩm Ly?”

Lâm Tiếu gọi anh, lại phát hiện anh lại nhắm mắt.

Nghĩ nghĩ, Lâm Tiếu nửa quỳ ở trên giường, cố sức mà đem anh nâng dậy, “Thẩm Ly, tỉnh lại, ăn chút gì trước đi.”

Người đàn ông nửa tỉnh nừa mê lầm bầm, hoảng hốt mà mở mắt.

Lâm Tiếu để anh dựa vào chính mình, duỗi tay cầm lấy chén cháo, múc một muỗng đút cho anh.

“Mẹ……”

Anh là bị sốt đến mơ hồ rồi sao?

“Thẩm Ly ngoan, ăn chút cháo trước đi.”

Lâm Tiếu thanh âm cực kỳ nhu hoà, cứ nghĩ ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, lại không ngờ tới anh thật sự mở miệng.

Lâm Tiếu trong lòng vui vẻ, vội đem cháo đút cho anh.

Thẩm Ly phá lệ mà ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng ăn hết nửa chén cháo, Lâm Tiếu không cho anh ăn quá nhiều, sợ lâu không ăn sẽ làm dạ dày của anh không chịu được.

Cuối cùng, Lâm Tiếu cầm lấy viên thuốc đưa cho anh, lại đem cho anh ít nước.

“Ngoan, ngủ đi.”

Lâm Tiếu đắp chăn lên cho anh.

Lần này, Thẩm Ly rõ ràng ngủ yên ổn hơn.

Làm xong việc, Lâm Tiếu mệt đến cả người đầy mồ hôi, cảm giác dính dính khiến cô rất khó chịu, liền xoay người đi tắm rửa.

Lâm Tiếu tắm rửa xong, đã hơn 12 giờ.

Sau khi sấy khô tóc trong phòng tắm, cô đem tóc quấn lên, đắp xong mặt nạ lại ở trên mặt cẩn thận mà mân mê thật lâu.

Cô đã mệt đến kiệt sức, nhưng khuôn mặt không thể chăm sóc cho có lệ, vẫn là cần giữ gìn khuôn mặt xinh đẹp này.

Sau khi ra ngoài, Lâm Tiếu nhìn Thẩm Ly đang ngủ say, lại thay miếng dán hạ sốt giúp anh, dùng khăn lau tay cho anh và kiểm tra lại nhiệt độ.

Khoảng 1h30 sáng, cơ thể của anh đã bớt nóng và chỉ còn sốt nhẹ.

Nhiệt độ cơ thể giảm xuống cơ bản là đã ổn.

Lâm Tiếu đem hộp thuốc cất đi.

Xong việc, cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Cô chỉ uống một ít cháo cho bữa tối, lúc này bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Ăn bữa tối vào thời điểm này, thật sự có lỗi với dáng người hoàn mỹ này.

Nhưng vô số món ngon hiện lên trước mắt cô như đèn kéo quân, khiến cô càng cảm thấy đói.

Cuối cùng, Lâm Tiếu đứng dậy, xuống lầu tìm đồ ăn.

Đã gần hai giờ, người làm cùng quản gia trong nhà đều đã ngủ.

Lâm Tiếu cũng không có mặt mũi để đi đánh thức mọi người, liền quyết định tự mình tuỳ tiện nấu món gì đó.

Bật đèn trong bếp, Lâm Tiếu từ tủ lạnh tìm ra nguyên liệu nấu ăn, quyết định nấu cho chính mình một bát mì.

Khi sợi mì gần chín tới, Lâm Tiếu đem cà chua đã cắt nhỏ bỏ vào, lại bỏ thêm nước sốt thịt bỏ, rắc thêm một ít hành lá, thế là hoàn hảo.

Bắt đầu ăn!

Khi cô chuẩn bị ăn xong, Lâm Tiếu đột nhiên nghe thấy âm thanh.

Có người đã trở lại?

Thẩm Nguyên Châu đang muốn lên lầu, lại thấy phòng bếp bên kia còn mở đèn, thời điểm này, ai còn ở đó?

Sau đó, liền thấy được một người phụ nữ không nên xuất hiện ở chỗ này.

Lâm Tiếu cũng ngẩng đầu.

Người đàn ông trên sống mũi đeo một cặp kính gọng mạ vàng, đôi môi đầy đặn, vẻ mặt âm trầm, nhìn ra được một kẻ cặn bã nguỵ trang dưới lớp vẻ nho nhã lịch sự bên ngoài.

Đột nhiên, Lâm Tiếu hiểu nguyên chủ vì sao thích người này, và đề nghị làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta.

Lâm Tiếu mặt không đổi sắc mà ăn xong ngụm mì cuối cùng, lại uống thêm một ít súp.

Nhìn vẻ mặt ăn uống ngon miệng, rất dễ dàng kí©h thí©ɧ sự thèm ăn.

Thấy cô ăn mì đến mức hai má phồng lên, căn bản không thèm liếc mắt nhìn đến anh ta.

Thẩm Nguyên Châu nhất thời cảm thấy không thoải mái, nhỏ giọng nói: “Làm sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Lâm Tiếu đang rửa chén dừng lại một chút, cầm chén để xuống, xoa xoa nước trên tay, quay đầu lại nhìn anh ta.

“Tôi cảm thấy làm phu nhân hào môn vẫn có lời hơn làʍ t̠ìиɦ nhân.”

“Ồ,” anh ta cười nhạo một tiếng, dường như thực khinh thường, anh ta không tin người phụ nữ này đối với anh ta không có tâm tư, “Cô quyết định cùng người ngu xuẩn kia cả đời?”

“Dù sao tôi cũng không làʍ t̠ìиɦ nhân.”

“Chẳng lẽ cô còn hy vọng tôi cưới cô?”

Khinh thường bộc lộ ra ngoài. Nếu không phải vì Thẩm Ly nắm giữ cổ phần, hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng người phụ nữ ngu tâm địa đốc ác này.

Lâm Tiếu nâng mí mắt lên, liếc nhìn anh ta một cái: “Tỉnh lại đi.”

Thẩm Nguyên Châu: “……”

Như thế nào sau khi xã giao trở về, thế giới đã thay đổi?

Còn có, người phụ nữ này vừa rồi có ánh mắt gì. Vốn cho rằng cô ta cố ý ở chỗ này chờ hắn trở về mới nhào vào trong lòng, nhưng rõ ràng không phải, trên người ăn mặc thực kín mít, thậm chí còn khoác thêm áo ngoài.

Cô ta chính là đơn thuần đói bụng.

Thấy cô chuẩn bị lên lầu, Thẩm Nguyên Châu hỏi: “Mì, còn nữa không?”

“Tủ lạnh còn nhiều lắm.”

Thẩm Nguyên Châu mở tủ lạnh ra, đối mặt với những nguyên liệu nấu ăn thô lạnh, sắc mặt không tốt lắm.

Người phụ nữ này mỗi ngày đều bận rộn lấy lòng hắn, từ khi nào lại không cho hắn mặt mũi.

Hiện tại liền đến một bát mì cũng không nấu cho hắn.

Thẩm Nguyên Châu đè nén sự bực bội trong lòng, thật lâu không tiêu tan.

Mà lúc này Lâm Tiếu đã trở về phòng ngủ, hoàn toàn không thèm để ý đến tên pháo hôi kia trong lòng suy nghĩ cái gì.

Cô đi đến mép giường, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán Thẩm Ly, đơn giản mà lau mồ hôi nửa trên người anh, tránh bị cảm lạnh.

Chờ anh hạ sốt, tỉnh dậy thì tự mình đi tắm rửa.

Mặc dù hiện tại tâm trí Thẩm Ly chỉ có năm tuổi, nhưng cơ thể anh thì không, cô không có đủ tâm lý tốt như vậy.

Nếu vai ác khôi phục trí nhớ, sợ là sẽ muốn bóp chết cô.

Tuyệt đối để lại lịch sử đen tối.

Lâm Tiếu rửa mặt xong, lại giúp anh uống thuốc.

Thẩm Ly mê man thoạt nhìn thực ngoan ngoãn, ánh mắt cũng rất đờ đẫn, khiến người ta khó sinh lòng phòng bị cùng tâm tư chán ghét, cũng làm cô cam tâm tình nguyện chăm sóc anh.

“……”

Không biết Thẩm Ly khi nào khôi phục ký ức, căn cứ cốt truyện mà suy nghĩ, cũng chỉ khoảng hai tháng nữa.

Cô vẫn hy vọng tăng thêm độ hảo cảm với vai ác, hy vọng vai ác cho cô một con đường sống, sau đó cầm giấy thỏa thuận ly hôn cùng khối tài sản kếch xù mà cao chạy xa bay, ngẫm lại liền thấy thêm vui sướиɠ.

Lâm Tiếu lấy một chiếc chăn khác, liền ở bên cạnh anh nằm xuống.

Nhắm mắt tưởng tượng số tài sản kếch xù đó nên tiêu như thế nào, cô rất nhanh đi vào giấc ngủ, hơn nữa còn có một giấc mộng.

Trong mộng, một con yêu thú khổng lồ xinh đẹp đang nằm trên ngọn núi vàng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Sau đó, con thú khổng lồ hạ thấp cái đầu cao quý của nó và nuốt cô vào trong bụng.