Chương 17.2



---------------------------

Sáng sớm, Lâm Tiếu mở mắt ra.

Cô mới vừa xuống giường, liền có người đi đến.

“Tiếu Tiếu tỉnh rồi, còn đau không?” Thẩm Ly đi đến bên người cô, trong tay cầm một cái ly, “Uống trà gừng đường đỏ trước đi.”

Lâm Tiếu vừa mới tỉnh, chậm rãi nhìn về phía Thẩm Ly, nhận lấy, “Không còn đau như ngày hôm qua, sao anh dậy sớm như vậy?”

“Ừ, anh nấu cháo đậu đỏ, muốn ăn một chút không?”

Uống xong trà gừng, Lâm Tiếu gật gật đầu: “Muốn.”

Vốn dĩ cô còn nghĩ gọi đồ ăn, không nghĩ tới Thẩm Ly thế nhưng còn làm bữa sáng.

Rửa mặt xong, Lâm Tiếu ngồi xuống trước bàn ăn, Thẩm Ly múc cho cô một chén cháo, “Tiếu Tiếu nếm thử xem.”

Cháo hương vị cũng khá tốt, đậu đỏ nấu đến mềm và thơm, bất tri bất giác, Lâm Tiếu liên tiếp ăn hai chén.

“Tiếu Tiếu còn muốn ăn không?”

“Em no rồi.”

Lâm Tiếu sờ sờ bụng mình, thầm nghĩ bữa sáng thật tôt.

Nguyên chủ không dễ dàng duy trì vóc dang, Lâm Tiếu lại là người lười vận động, cho nên thường chỉ ăn bảy phần no.

Bất quá, lại nghĩ đến ngày hôm qua ăn mấy cái kem, thật sự quá không nên.

“Ngao ô ~”

Cẩu tử cắn chén của mình và đưa đến trước mặt cô, nhắc nhở cô, nó cần ăn cơm.

Đối diện với khuôn mặt cao quý và lãnh diễm của nó, Lâm Tiếu buồn cười, đứng dậy đi lấy thức ăn, đổ một ít vào trong chén.

Sau khi rửa tay, Thẩm Ly lau nước trên tay, thấy cô đứng dậy đi thay nước, đi qua, tự nhiên mà nhận lấy bình nước trong tay cô, “Tiếu Tiếu em nghỉ ngơi đi, để anh.”

“Kỳ thật cũng không đau, đừng lo lắng.” Lâm Tiếu biết có thể là ngày hôm qua sắc mặt quá thảm dọa đến anh, lại vẫn đưa bình nước cho anh, ngoài miệng giải thích một câu, “Ngày hôm qua kỳ thật cũng là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Thẩm Ly tò mò mà nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của cô, “Vì sao lại là ngoài ý muốn?”

“……” Lâm Tiếu nghẹn lại, đương nhiên là kem rồi.

Nhưng cô không nói. Trong lòng vừa động, cô nói: “Bởi vì thời tiết, anh xem, chuyện này thật là giống……”

Thẩm Ly thay nước trong chén cho cẩu tử, đứng dậy thời điểm vòng qua cô, đối với câu chuyện của cô tỏ vẻ thờ ơ.

blablabla……

Sau khi nói xong, Lâm Tiếu đều cảm thấy như mình đang nói dối.

Cũng may hiện tại Thẩm Ly không có khôi phục ký ức, khẳng định nghe cũng không hiểu.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Chính mình cũng không rõ vừa rồi vì cái gì cùng Thẩm Ly giải thích, đại khái là vì khi bắt gặp ánh mắt tò mò của anh, không nhịn được muốn thỏa mãn lòng hiếu học của anh đi.

Ừ, nhất định là như thế này.

Lâm Tiếu rốt cuộc thuyết phục chính mình.

Vừa lòng.

Bởi vì bên ngoài trời đang mưa, Lâm Tiếu hiện tại cũng không thể cảm lạnh, cho nên mấy ngày này cô vẫn luôn ở trong nhà không ra cửa.

Mỗi ngày không phải kêu cơm hộp, chính là dựa vào những nguyên liệu không nhiều lắm còn sót lại trong tủ lạnh nấu ăn qua ngày.

Hôm nay, nguyên liệu nấu ăn rốt cuộc cũng dùng hết.

“Tiếu Tiếu, anh đi một chuyến siêu thị mua vài thứ về, em ở nhà đi.” Nói, Thẩm Ly cầm ví tiền chuẩn bị ra cửa, không quên mang theo điện thoại di động.

Nghe được anh muốn đi siêu thị, Lâm Tiếu không khỏi nghĩ tới lần trước, thần sắc do dự.

“Tiếu Tiếu,” Thẩm Ly khom người thay giày, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách trong veo, “Lần này anh nhất định sẽ trở về sau nửa giờ.”

“Em đi cùng anh.” Lâm Tiếu nghĩ nghĩ, nói: “Em ở nhà nhàm chán, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.”

“Bên ngoài còn đang mưa, Tiếu Tiếu cảm lạnh sẽ khó chịu". Thẩm Ly cầm di động cùng dù, ủy khuất mà nhìn cô, “Tiếu Tiếu, anh không phải tiểu hài tử.”

Được đi, không có cách phản bác.

Lâm Tiếu trong lòng thở dài, cô trong tiềm thức cũng xác thật đem anh trở thành tiểu hài tử.

Hiện tại Thẩm Ly tiếp thu đồ vật càng ngày càng nhiều, đã không còn là bộ dáng khϊếp đảm và không dám biểu đạt chính mình như lần đầu tiên gặp.

“Được, vậy anh chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.”

“Ừ.” Thẩm Ly sớm đoán được kết quả như vậy, chỉ gần hai tháng ở chung, là có thể đủ thăm dò tính cách của cô.

Nhìn anh rời đi, cửa đóng lại.

Lâm Tiếu ôm gối mềm ngồi ở trên sô pha phát ngốc.

Thẩm Ly trở nên đáng tin cậy ngoài ý muốn, đây là một chuyện tốt.

Đồng thời, cũng sắp đến lúc Thẩm Ly khôi phục trí nhớ.

Lâm Tiếu đã phát một lát ngốc, sau đó cầm lấy sổ ghi chép bắt đầu kiểm tra hộp thư của mình, nguyên chủ cơ bản không có kinh nghiệm làm việc, lý lịch sơ lược cũng là không có gì để viết. Nhưng Lâm Tiếu chính mình đi làm nhiều năm, trên cơ bản công việc văn phòng đều có thể đảm nhiệm.

Cho nên, chỉ cần có cơ hội được phỏng vấn, cô đã có một nửa phần thắng.

Lâm Tiếu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đối với việc Thẩm Ly khôi phục ký ức thực mâu thuẫn.

Cô là hy vọng anh khôi phục ký ức, rồi lại đối với việc này cảm thấy thực bất an, bởi vì Lâm Tiếu cũng không biết Thẩm Ly khôi phục kí ức sẽ thế nào……

Điều may mắn duy nhất chính là Thẩm lão gia tử tránh đi sự cố lần đó, còn sống.

Như vậy Thẩm Ly khôi phục ký ức, cũng sẽ không thật sự giống như cốt truyện trong sách đi theo con đường cực đoan.

Con bướm đã vỗ cánh, hẳn là sẽ cùng cốt truyện ban đầu không giống nhau đi.

Lâm Tiếu lạc quan mà nghĩ.

Nhưng mặc kệ thế nào, vẫn là muốn cùng Thẩm Ly tách ra ngủ, nếu là ngày nào đó Thẩm Ly đột nhiên khôi phục ký ức, đều có bao nhiêu xấu hổ.

Phòng ngủ bên cạnh mấy ngày trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau khi trở về từ thành phố T, hai người đã tách ra ngủ, nhưng lần này hành kinh khiến tay chân cô lạnh lẽo, Thẩm Ly liền chủ động làm ấm giường cho cô.

Bởi vì trên người thật sự khó chịu, Lâm Tiếu cũng không có làm ra vẻ mà cự tuyệt, ngược lại, nhiệt độ ấm trên người anh làm cô giảm bớt khó chịu.

Nhưng mấy ngày nay cô đã khá hơn nhiều.

Lâm Tiếu đứng dậy đi rót cho chính mình một ly nước sôi, lúc này, truyền đến âm thanh mở cửa.

Là Thẩm Ly đã trở lại.

Lâm Tiếu đi ra ngoài, nhìn đến hai cái túi trên tay anh, còn có một tấm danh thϊếp.

“Nhiều đồ ăn như vậy sao?” Lâm Tiếu tiến lên nhận lấy, lại bị tấm danh thϊếp trong tay Thẩm Ly thu hút, cô căn bản cho rằng chỉ là người khác nhét một tấm card nhỏ, nhưng này rõ ràng không phải, còn được Thẩm Ly bảo vệ rất khá, không có dính nước mưa.

Nhìn đến mấy chữ nhỏ trên kia, Lâm Tiếu nhìn về phía anh, hỏi: “Anh muốn học vẽ tranh?”

Thẩm Ly gật gật đầu, ánh mắt chờ mong làm người ta không có cách cự tuyệt: “Có thể chứ Tiếu Tiếu.”

“Đương nhiên là có thể!” Lâm Tiếu không chút do dự đồng ý, đối với việc anh chủ động nghĩ muốn cái gì, Lâm Tiếu cảm thấy đây là chuyện tốt, bởi vì Thẩm Ly thoạt nhìn đối với cái gì đều không để ý, nếu có hứng thú yêu thích, tự nhiên phi thường tốt.

“Cảm ơn Tiếu Tiếu.” Thẩm Ly đáy mắt nhu hòa vài phần.

Anh nếu đột nhiên rời nhà đi xử lý việc riêng, cô khẳng định sẽ phát hiện ra vấn đề.

Đến lúc đó rất khó giải thích, anh cũng không nghĩ cho cô biết anh đã khôi phục ký ức, đến lúc đó anh sẽ không có lý do ở lại căn nhà này.

Thẩm Ly đối với hành vi của chính mình như vậy cảm thấy kinh ngạc, anh chưa từng thích qua người nào, cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy.

Nhưng anh không nghĩ sẽ cùng cô ly hôn.

Cho nên, Thẩm Ly cuối cùng vẫn là quyết định ở trước mặt cô giấu diếm việc mình khôi phục kí ức, sau đó dần dần để cô tiếp thu con người thật của mình.

Trước kia có rất nhiều cô gái thích anh, mặc kệ là vì gia thế hay là vì gương mặt này.

Vì thế, Thẩm Ly từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hoài nghi chính mình.

Anh nhìn không ra Lâm Tiếu đặc biệt yêu thích cái gì.

Nhìn Lâm Tiếu ở trên sô pha cầm ipad lướt Weibo, Thẩm Ly ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt một cái nhìn đến trên giao diện hiện chính là nam minh tinh nào đó, chậm rãi mở miệng: “Tiếu Tiếu thích đàn ông như vậy sao?”

“Ừ…… Hả?” Lâm Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu, lại cúi đầu nhìn ảnh chụp nam chủ Tần Hữu, “Em không có, đừng nói bừa, lớn lên còn không đẹp bằng anh đâu.”

Tần Hữu là người của nữ chủ, cô nửa điểm tâm tư đều sẽ không có.

Không phải sợ cùng nữ chủ đối đầu, mà là cô thật sự không có phương diện tâm tư này.

Lúc trước theo tiểu thuyết vì cảm giác cốt truyện mới mẻ, không phải vì nam chủ mà theo đuổi tiểu thuyết, trong sách Tần Hữu trừ bỏ xuất thân lớn cùng sủng vợ, ở trong mắt cô không sai biệt lắm chính là tồn tại giống phông nền.

Nghe được lời nói của cô, Thẩm Ly ánh mắt vừa động, trong lòng nảy lên vui sướиɠ không biết là vì cái gì.

Anh bình phục lại trái tim hỗn loạn của mình, “Vậy Tiếu Tiếu thích anh sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Lúc này đây, Thẩm Ly cũng không bởi vì lời nói của cô mà vui sướиɠ. Bởi vì Lâm Tiếu căn bản chỉ là đem anh trở thành một hài tử, loại tình cảm đó khác với những gì anh mong đợi.

Tâm tình vô cớ mà dâng lên một cổ bực bội, nhưng chỉ một lát, Thẩm Ly đã kìm nén được cảm xúc đó.

Trên mặt mảy may nhìn không ra một tia khác thường.

Thẩm Ly nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, bởi vì đang trong kỳ sinh lý, sắc mặt cô có chút tái nhợt, đôi môi cũng rất nhợt nhạt.

Cô thật xinh đẹp. Từ góc nhìn của một người đàn ông bình thường mà nói, vẻ đẹp của cô quả thực đủ khiến người ta động lòng.

Thẩm Ly nhìn cô, ánh mắt không có nửa phần gợn sóng.

Lướt xong Weibo Lâm Tiếu ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Thẩm Ly, hơi giật mình: “…… Thẩm Ly?”

Thẩm Ly lập tức thay đổi thành bộ dáng lúc trước, đôi mắt trong veo phản chiếu cô, “Tiếu Tiếu, anh đây.”

Ảo giác sao?

Sao lại cảm thấy trong một cái chớp mắt kia Thẩm Ly dường như thay đổi thành một người khác.

Măt mày xinh đẹp, đáy mắt không hề dao động.

Thẩm Ly ngẫm lại sự bất cẩn của chính mình, tay tự nhiên mà vòng qua eo cô, thân mật mà cọ cọ bên cổ cô, “Tiếu Tiếu em vẫn luôn nhìn ipad, đều không ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.”

Nghe được trong lời nói của anh có ủy khuất, Lâm tiếu đặt ipad trong tay xuống, “Được, em không nhìn.”

Một cái chớp mắt kia rất nhanh bị cô bỏ qua.

Thẩm Ly muốn học hội họa, cô đương nhiên muốn tìm hiểu một chút. Lâm Tiếu nói: “Em vừa rồi trên mạng tra qua, phòng vẽ tranh kia được mở bởi giáo sư đại học B, chỉ nhận 10 người, không biết hiện tại báo danh có muộn hay không.”

Cô đường nhiên là quan tâm đến chuyện của Thẩm Ly.

Chỗ phòng vẽ tranh kia thực không tồi, đương nhiên, thu phí cũng cao.

Chi phí không phải là vấn đề Lâm Tiếu quan tâm, mà là phòng vẽ tranh này rất có thể đã đủ người.

Giáo sư mở lớp dạy vẽ rất nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người vì danh tiếng mà đến, suất cơ bản đã được đặt từ rất sớm.

Cho nên…… Thẩm Ly rất có thể phải thất vọng.

Bất quá cũng không sao, lại tìm một thầy khác, thật sự không được, mời thầy dạy riêng cũng tốt.

Dù sao cái hiện tại bọn họ không thiếu nhất chính là tiền.

Lâm Tiếu lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút chuẩn bị đem sự thật này nói cho anh, đang muốn mở miệng lại thấy bộ dáng Thẩm Ly muốn nói lại thôi, có chút buồn cười: “Anh nói đi.”

“Tiếu Tiếu, kỳ thật trước khi về nhà anh có gọi điện cho giáo sư, sau khi anh giải thích tình huống, ông ấy nói đồng ý nhận ạnh.” Tầm mắt Thẩm Ly hạ xuống vài phần, dừng ở chiếc cổ mảnh khảnh của cô, “Đến lúc đó Tiếu Tiếu nộp học phí anh liền có thể trực tiếp đi.”

“Thật vậy sao?” Lâm Tiếu nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thật tốt quá.”

Nhìn thấy dáng vẻ bất an của anh, Lâm Tiếu nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay xoa đuôi tóc hơi xoăn của anh, “Thẩm Ly càng ngày càng lợi hại, đây là chuyện tốt nha, em nghĩ anh rất nhanh có thể tìm về kí ức, em thật cao hứng.”

Thẩm Ly nhìn về phía đáy mắt của cô, cô là thật sự rất cao hứng.

Cô cao hứng cái gì…… Cao hứng anh rất nhanh là có thể khôi phục ký ức, sau đó chờ anh chủ động rời đi sao?

Đột nhiên, trái tim Thẩm Ly chùng xuống.