“Thẩm tổng, đây là chủ tịch bên kia gửi văn kiện tới, mời ngài xem qua.”
Thẩm Đại Nho ngẩng đầu, “Để xuống đi.”
“Được.” Trợ lý đem văn kiện đặt trên bàn làm việc, thời điểm rời đi vừa vặn gặp Thẩm Nguyên Châu đi vào, thấy hai cha con có chuyện muốn thương lượng, hơi khom người, “Giám đốc Thẩm, ngài đã tới.”
Chờ sau khi trợ lý rời đi, trong văn phòng chủ tịch chỉ còn lại hai cha con.
“Ba, tuần sau sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, chỉ cần lấy được cổ phần trong tay Thẩm Ly, chúng ta có thể bầu lại chủ tịch mới, đến lúc đó công ty hoàn toàn do người quản lý.”
Thẩm Đại Nho ngẩng đầu, “Lâm Tiếu làm sao vậy?”
Nhắc tới người phụ nữ này, Thẩm Nguyên Châu liền nhịn không được một trận bốc hoả trong lòng, “Nữ nhân này ham muốn thật sự rất lớn……”
“Nguyên Châu,” Thẩm Đại Nho cắt ngang lời hắn, “Bởi vì một người phụ nữ đã mất đi sự phán đoán và điềm tĩnh nên có, con làm ta quá thất vọng rồi.”
Không nhẹ không nặng đánh vào lòng Thẩm Nguyên Châu, tức khắc trên mặt hắn lo lắng, “Ba, con luôn cảm giác nữ nhân này cùng trước đây không giống nhau, thật giống như đột nhiên thay đổi thành người khác. Con hoài nghi cô ta ngay từ đầu đã diễn kịch, mục đích không phải vì tiền, mà là……”
Dừng một chút, Thẩm Nguyên Châu không thể tiếp tục.
Lúc trước, là hắn cảm thấy nữ nhân này rất dễ khống chế, hơn nữa một lòng ở trên người hắn, đến lúc đó chỉ cần hắn tùy tiện ngoắc ngoắc tay, nữ nhân này tự nhiên sẽ làm ra điều hắn muốn.
Cổ phần Thẩm Ly đang giữ đương nhiên thuộc tài sản chung của vợ chồng, với tư cách là vợ của Thẩm Ly, chỉ cần bọn họ làm việc thích đáng, hoàn toàn có thể chi phối Lâm Tiếu. Chỉ cần cô ta ly hôn với tên ngốc Thẩm Ly kia, Thẩm Nguyên Châu tự nhiên sẽ đổi 5% cổ phần của Thẩm Ly thành tiền đưa cho cô ta, đương nhiên không có khả năng là toàn bộ. Như vậy hắn cùng ba Thẩm đủ để cạnh tranh với ông nội, một lần nữa mở cuộc họp hội đồng quản trị, bầu ra chủ tịch mới.
Đến lúc đó, ván đã đóng thuyền, ông nội lại không thể lấy công ty để ép buộc mối quan hệ giữa cha Thẩm và mẹ của hắn.
Từ trước đến nay, mang danh đứa con ngoài giá thú, Thẩm Nguyên Châu nói không thèm để ý là không có khả năng.
Những người đó mặt ngoài kêu một tiếng hắn “Thẩm đại thiếu”, sau lưng lại khinh thường xuất thân của hắn. Ngay cả khi Thẩm Ly thành ngốc tử, hắn vẫn như cũ là thiếu gia danh chính ngôn thuận của Thẩm gia, người thừa kế được ông nội công nhận.
Mà hắn, vĩnh viễn đều là một đứa con ngoài giá thú!
Thậm chí, hắn cùng cha Thẩm còn muốn dùng đường vòng như vậy để giành được cổ phần trong tay Thẩm Ly. Suy cho cùng, đứng sau Thẩm Ly, mới là người nắm quyền thực sự của tập đoàn.
Nhưng trước mắt, ông nội bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa người phụ nữ Lâm Tiếu này lại không thể khống chế, hắn làm sao có thể không nóng vội.
Vốn tưởng rằng chính mình là thợ săn, kết quả lại thành con mồi.
Thẩm Nguyên Châu từ trước đến nay vốn luôn tự cao tự phụ sao có thể chịu đựng được.
Thẩm Đại Nho liếc nhìn tài liệu trợ lý gửi đến, sau đó nhìn về phía con trai, chậm rãi mở miệng: “Chuyện về Lâm Tiếu, con nên suy nghĩ kĩ lại.”
Rốt cuộc vẫn là không đành lòng trách cứ đứa con trai này quá nhiều, sự tình còn chưa đến mức không thể cứu vãn, lúc trước vẫn luôn kéo dài, chỉ là chưa đến thời điểm, Thẩm lão gia người cũng chú ý công ty, động tác quá lớn khó tránh khỏi sẽ khiến cho người phát hiện.
Nhưng mà, thời điểm ông ta nghĩ Thẩm lão gia bệnh chống đỡ không được bao lâu, lại truyền đến tin tức cha đang hồi phục tốt, ước chừng sẽ về nước trong vài ngày nữa.
Lúc hai giờ chiều, Thẩm Đại Nho ở văn phòng công ty gặp một người.
“Thẩm tổng ngài yên tâm, con bé không hiểu chuyện, cho ngài thêm phiền toái.” Người nọ một thân tây trang giày da, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự sợ hãi, “Tôi tuyệt không mơ ước Thẩm thị, nếu không phải ngài, lúc trước công ty tôi đã sớm tuyên bố phá sản, tôi sao có thể lấy oán trả ơn……”
“Nếu con bé không quan tâm đến Thẩm Ly, nhân lúc còn sớm tách ra đối với bọn chúng đều tốt.”
“Vâng, vâng, vâng, tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ theo ý muốn của ngài.” Trịnh Quang Viễn lau mồ hôi trên trán, lúc trước vui sướиɠ gả con gái cho Thẩm gia để lấy lợi ích, mà nay chỉ còn lại lòng tràn đầy sợ hãi.
Hắn không dám cùng Thẩm Đại Nho trước mặt lấy thông gia tương xứng, bởi vì từ đầu đến cuối, Thẩm Đại Nho đều không có ý tứ này, hắn cũng không có mặt mũi kêu thông gia.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, Trịnh Quang Viễn cả người mới bình thường trở lại, sau giờ ngọ ánh mặt trời còn có chút thiêu đốt, nhưng phía sau lưng lại là một thân mồ hôi lạnh.
Mới vừa lên xe, hắn lập tức gọi điện thoại cho vợ.
……
-
Ánh nắng chiều che kín toàn bộ phía chân trời, mặt trời lặn, ánh chiều tà cũng bắt đầu buông xuống mang theo chút lạnh lẽo.
Lâm Tiếu cũng không có trực tiếp đem xe chạy đến ngầm gara, trực tiếp dừng lại ở bãi cỏ bên ngoài biệt thự Thẩm gia.
Trên xe, Thẩm Ly ngủ đến an ổn.
Lâm Tiếu xuống xe vòng đến ghế sau, vỗ nhẹ cánh tay anh, đem anh đánh thức.
“Thẩm Ly, chúng ta tới rồi.”
Thẩm Ly chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
Nhìn qua cửa kính thấy căn biệt thực, Thẩm Ly không muốn xuống xe.
“Thẩm Ly?”
“Ừ.”
Sau khi xuống xe.
Lâm Tiếu không biết nhớ tới cái gì, cố ý thấp giọng ở bên tai anh dặn dò một câu: “Trong chốc lát mặc kệ phát sinh cái gì, đều đừng sợ, có em đây.”
Ánh mắt Thẩm Ly một mảnh mờ mịt, nghe không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Tiếu cùng Thẩm Ly mới vừa bước vào cửa, trong nhà bầu không khí rõ ràng có chút vi diệu.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nguyên Châu, còn có hai cô em chồng ngày thường chỉ biết mua sắm cũng ở đó. Mạnh Ức Hàm ưu nhã mà ngồi, nhẹ nhàng nói chuyện cùng với Thẩm Đại Nho bên cạnh.
Mà toàn bộ phòng tiếp khách có duy nhất một người xa lạ, đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi. Hắn một thân âu phục chỉnh tề, khí chất trầm ổn ôn hòa, trong tay cẩm theo một bao công văn màu đen.
Có một loại người, mặc kệ là trường hợp gì đều biểu lộ ra bên ngoài khí chất sẽ không làm người cảm thấy khó chịu.
Nhìn đến người xa lạ trước mắt này, Lâm Tiếu liền nhớ tới luật sư mà cô gặp đầu tiên khi đến thế giới này.
Lâm Tiếu thần sắc không thoải mái, như thường lệ, lễ phép mà gọi một tiếng: “Ba, anh cả, dì Mạnh.”
“Tiếu Tiếu, con đã về, mọi người đều đang chờ con.”
Mạnh Ức Hàm là người lên tiếng trước, vẫn là bộ dáng ôn nhu. Không biết có phải cô ảo giác hay không, thời điểm Mạnh Ức Hàm đối mặt với cô, đáy mắt ý cười chân thật hơn rất nhiều.
Nghĩ đến vì sao những người này chờ đợi mình, Lâm Tiếu cũng không ngoài ý muốn.
Đoán chừng từ khi mẹ nguyên chủ gọi điện thoại đến, Lâm Tiếu liền nghĩ tới sẽ có một màn này.
Liên hệ đến tình tiết trong cốt truyện, ông nội của Thẩm Ly —— chủ tịch tập đoàn Thẩm thị đã mãn nhiệm kì 3 năm, ban đầu Thẩm Đại Nho cũng còn có kiên nhẫn, nhưng khi truyền đến tin tức bệnh tình của lão gia chuyểm biến tốt đẹp, Thẩm Đại Nho bắt đầu ngồi không yên.
Thẩm lão gia tình huống chuyển biến tốt đẹp, liền hoàn toàn quyết tâm trở lại và tiếp tục làm việc trong công ty.
Hai mươi mấy năm qua, Thẩm Đại Nho không có một ngày không nghĩ tránh thoát khỏi xiềng xích của cha mình.
Chỉ cần chiếm được 5% cổ phần trong tay Thẩm Ly, ông ta có thể chống lại cha mình. Bốn năm, ông ta đã nhận được sự tin tưởng của các cổ đông và sự ủng hộ của các thành viên hội đồng quản trị, điều duy nhất còn lại là giành được cổ phần trong tay Thẩm Ly, hết thảy đều danh chính ngôn thuận.
Cho dù là Thẩm lão gia, đến lúc đó cũng không làm gì được ông ta.
“Lâm tiểu thư,” Thẩm Đại Nho mở miệng, “Đem mấy văn kiện này kí đi.”
Giọng điệu hoàn toàn ra lệnh, cùng với một tiếng “Lâm tiểu thư”, làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Lâm Tiếu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngược lại Thẩm Ly ở phía sau cô cảm nhận được bầu không khí bất an trong phòng khách, theo bản năng mà nắm lấy tay Lâm Tiếu, không cho cô đi qua.
Lâm Tiếu nghiêng người nhìn về phía anh, vỗ nhẹ mu bàn tay anh, khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng.”
Thẩm Ly đối diện với đôi mắt nhàn nhạt ý cười của cô, không tự giác mà buông lỏng tay ra.
Giờ phút này, anh theo bản năng mà nhăn mi lại, nhớ tới những lời cô nói với anh trước đây, anh không phải ngốc tử, chỉ là bởi vì quên đi rất nhiều ký ức, cho nên mới biến thành như vậy.
—— lại chờ một đoạn thời gian, chờ ngươi đem ký ức tìm lại, mọi thứ đều sẽ tốt. Đến lúc đó, sẽ không có ai dám khi dễ, cũng sẽ không có ai dám nhục nhã anh.
Mỗi câu, mỗi chữ cô nói, anh đều có thể nhớ kỹ.
Nếu là, ký ức tìm trở về thì tốt rồi.
Đưa lưng về phía Thẩm Ly, Lâm Tiếu hoàn toàn không có phát hiện vẻ mặt của người đàn ông phía sau mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, nếu cô quay đầu lại, nhất định sẽ phát hiện ra sự khác biệt.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Ly khó chịu mà che lại đầu, đầu đau quá!
Vị luật sư đang đứng chậm rãi đi tới, mở bao công văn ra, từ bên trong lấy ra một xấp nhỏ văn kiện.
“Lâm tiểu thư, mời cô xem hai bản hợp đồng này, nếu không có vấn đề gì thì mời cô kí tên.”
Lâm Tiếu tiếp nhận, cô xem đến cẩn thận, tốc độ lại không chậm.