“Cô Lâm, mời cô xem bản thoả thuận ly hôn này, nếu không có vấn đề gì thì mời cô kí tên.”
Đầu óc Lâm Tiếu ong ong, cả người giống như đột nhiên tỉnh táo trở lại, đôi mắt đen kịt chậm rãi nheo lại, cảnh tượng này khiến cô nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.
“Lâm tiểu thư?”
Ngồi trước mặt cô là một người đàn ông đã ngoài 30 tuổi, âu phục chỉnh tề, khí chất nho nhã.
Đó là người vừa rồi nói chuyện cùng cô.
“Anh là ai?”
Người đàn ông này rất chuyên nghiệp, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, nhẹ nhàng trả lời cô:
“Tôi là luật sư của Thẩm Ly, họ Vương. Cô và anh Thẩm đã quyết định ly hôn, hiện tại chỉ cần cô kí vào bản thoả thuận này.”
Luật sư?
Thỏa thuận ly hôn?
Tại sao khung cảnh này lại khó hiểu đến vậy.
Để làm dịu cảm giác khó chịu nhất thời, Lâm Tiếu duỗi tay cầm lấy cốc cà phê trên bàn, và đột nhiên sững người.
Những đầu ngón tay trắng nõn non nớt của cô được cắt tỉa cẩn thận, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn hình vuông bằng kim cương màu xanh lam to hơn quả trứng chim bồ câu, rất hợp với chiếc vòng trên cổ tay cô.
Đây rõ ràng không phải tay của cô!
Lâm Tiếu hô hấp có chút khó khăn, nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục trở lại.
Lại lần nữa nhìn về luật sư ở phía đối diện, khuôn mặt cô đã lấy lại bình tĩnh.
Cô đặt cốc cà phê xuống, cầm tờ đơn ly hôn trước mặt đọc.
Ngoài hai căn hộ trị giá 40 triệu nhân dân tệ, còn có 5% cổ phần của Thẩm thị, tương đương hàng tỷ nhân dân tệ.
Cuối cùng.
Chữ kí của người đàn ông: Thẩm Ly
Tất cả còn thiếu chỉ là chữ kí của cô.
Ký tên xuống, từ nay cô trở thành một người giàu có.
Một sớm xuyên qua, nhận được khoản tiền từ trên trời rơi xuống, đây thực sự là một chuyện tốt khiến nằm mơ cô cũng phải bật cười.
Lâm Tiếu cầm lấy bút, đột nhiên dừng lại.
Thẩm Ly, cái tên này sao nghe quen quen?
Phát hiện một cái tên khác trên giấy thoả thuận ly hôn: Lâm Tiếu
Lâm Tiếu, Thẩm Ly.
Như tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Lâm Tiếu vô thức dùng lực trên đầu ngón tay.
Đây không phải là cuốn tiểu thuyết “Tình yêu chớp nhoáng” mà cô đã thức khuya để đọc đến tận sáng hôm sau sao?
Nhân vật phản diện là Thẩm Ly.
Mà Lâm Tiếu, lại là vợ cũ độc ác của nhân vật phản diện.
Trời xui đất khiến mà lại cùng tên với cô.
Nếu không phải bởi vì trùng tên với cô, cô cũng không nhớ được người này.
Tất cả những cảnh của người vợ cũ chỉ tồn tại trong ký ức của kẻ thù ác, cộng lại chưa đầy ba câu.
Cho nên, cô đọc toàn bộn truyện mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Tiểu thuyết tiết tấu chặt chẽ, muốn ngừng mà không được, làm cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ về tính hợp lý của cốt truyện.
Lúc này, Lâm Tiếu có chút bối rối.
Bởi vì nguyên chủ xuất hiện trong truyện rất ít, tác giả cũng không giải thích rõ ràng vai trò của nguyên chủ, có thể lấy được quá ít tin tức.
Cô ngẩng đầu, nhìn về luật sư Vương ở phía đối diện, hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút vì sao tôi ly hôn với anh Thẩm không?”
“Lâm tiểu thư, cô là người đề nghị ly hôn .” Vương luật sư ôn hòa mà nhắc nhở, trong mắt lộ ra vẻ lãnh đạm. Anh ta là thành viên của đội luật sư nhà họ Thẩm, anh ta biết về thiếu gia nhà họ Thẩm không được nhiều lắm, nhưng cũng không ít.
Vì thế, anh ta cũng tức giận và bất lực trước hành vi của người phụ nữ trước mặt này.
Thật là đáng tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
Lâm Tiếu nhận lấy cốc cà phê trên bàn, nhấp một ngụm và sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Cô xuyên vào vai nữ phụ cùng tên trong truyện, một bên vì muốn vào hào môn nên gả cho vai ác đầu óc chỉ của một đứa trẻ năm tuổi, ngược đãi vai ác, một bên lại không chịu cô đơn mà thông đồng với anh trai của vai ác……
Tính toán diễn biết của cốt truyện, thời điểm vai ác khôi phục trí nhớ đã rất gần .
Với tư cách là bia đỡ đạn, Lâm Tiếu đã thấy tự thương tiếc cho bản thân mình. Cô bất đắc dĩ liếc nhìn số tiền khổng lồ trên thoả thuận ly hôn, đặt cốc cà phê xuống, nhìn luật sư Vương ở đối điện.
“Tôi sẽ suy nghĩ lại về việc ly hôn.”
Nhận được một khoản tiền lớn thì thế nào, có đổi được tính mạng không.
Cho nên, cô không thể ly hôn.
Nghe được lời cô nói, luật sư Vương rõ ràng sửng sốt một chút.
Là cô không hài lòng với những điều kiện ở trên sao?
Người phụ nữ này thật sự xấu xa và tham lam như anh ta đã nghe được.
Luật sư Vương đè nén cảm xúc khó chịu, ôn hòa mà nói: “Lâm tiểu thư, cô còn có gì nghi vấn sao?”
“Không có gì,” Lâm Tiếu lắc lắc đầu, tầm mắt dừng ở ly cà phê trước mặt: “Chuyện ly hôn cho tôi chút thời gian.”
Luật sư Vương không biết tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên thay đổi ý định, tính chuyên nghiệp giúp anh ta có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt, hơn nữa thái độ vẫn rất khiêm tốn, “Lâm tiểu thư, sau khi cô suy nghĩ kĩ thì liên hệ với tôi.”
Nói xong, anh ta cất hai tờ giấy thoả thuận ly hôn đi, sau đó lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho cô.
“Đây là thông tin liên lạc của tôi.”
Lâm Tiếu nhận tấm danh thϊếp, nhìn anh ta: “Tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
“Tạm biệt, Lâm tiểu thư.”
Nhìn luật sư Vương rời đi, Lâm Tiếu cất tấm danh thϊếp trên tay.
May mắn thay, ở thế giới ban đầu cô không có gì cần phải lo lắng cả, cha mẹ cô đã ly hôn và tái hôn khi cô còn rất nhỏ, quan hệ với cô rất lạnh nhạt, cô và bà nội sống nương tựa vào nhau nhưng bà nội cô đã qua đời từ mấy năm trước.
Lâm Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm kính thuỷ tinh màu đen phản chiếu bộ dạng cô lúc này.
Mặc dù trong tiểu thuyết có nói vợ cũ nhân vật phản diện rất xinh đẹp, nhưng khi cô thật sự nhìn thấy thì vẫn là không thể tin được .
Giá trị nhan sắc này, thật sự rất đáng.
Lòng yêu cái đẹp, ai cũng đều có, cô cảm thán. Sau khi nhìn thấy vẻ đẹp 360 độ không góc chết này, tâm trạng Lâm Tiếu trở nên tốt hơn.
Cô trước kia có diện mạo bình thường, nhưng với kỹ năng trang điểm thần kỳ, cô đã cố gắng chen chân vào hàng ngũ những người đẹp.
Nhưng dù kỹ thuật trang điểm có tinh xảo đến đâu cũng không thể so sánh được với khuôn mặt của nguyên chủ này.
Chính là có sự khác biệt lớn.
Theo lý mà nói, với dung mạo này của nguyên chủ thì dễ dàng gả cho một người đàn ông giàu có, lại càng không thể nghĩ tới việc gả được vào Thẩm gia.
Cho nên, nguyên chủ đã chuẩn bị cho bước tiếp theo, gả cho một kẻ ngốc .
Thẩm Ly không phải bẩm sinh đã ngu ngốc, chỉ vì năm 18 tuổi bị thương ở đầu trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, dẫn tới đánh mất phần lớn kí ức, và trí nhớ chỉ dừng lại ở lúc năm tuổi.
Là một nhân vật phản diện, sau khi khôi phục kí ức, nhìn trên người Thẩm Ly không có bất kỳ ôn nhu nào cả. Hắn tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn, không tin bất luận kẻ nào, sau khi giành được quyền lãnh đạo tập đoàn Thẩm thị bằng chinh bàn tay mình, hắn điên cuồng trả thù nhà họ Thẩm, thậm chí cả cha ruột của mình.
Kẻ vào tù, kẻ tự sát, tất cả đều có kết cục tồi tệ hơn nguyên chủ.
Sau khi khôi phục ký ức, Thẩm Ly nhớ lại tất cả.
Có thể thấy gia đình đối với Thẩm Ly có bao nhiêu cái bóng.
Mà nguyên chủ lén ngược đãi và sỉ nhục Thẩm Ly lại càng không thể chối cãi .
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu vào người cô, Lâm Tiếu không khỏi rùng mình một cái.
Cô cầm ly lên nhấp một ngụm cà phê đã lạnh ngắt.
Những âm thanh xung quanh dần nhỏ đi.
Đột nhiên một trận tim đập nhanh làm cô giật mình.
Tiếp theo, trong đầu Lâm Tiếu đột nhiên nhiều thêm một đoạn ký ức xa lạ.
Vốn dĩ là ký ức của thân thể này.
Ly cà phê cùng cái đĩa va chạm phát ra âm thanh chói tai.
Nguyên chủ làm cái gì!
Khó có thể tin!
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Lâm Tiếu đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía người phục vụ, lấy tiền từ trong túi ra, cũng không xem là bao nhiêu liền đặt ở trên bàn, “Xin lỗi, tôi không sao”. Cô bất chấp duy trì hình tượng xinh đẹp ban đầu, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Tài xế thấy cô đi ra nhanh như vậy, chưa kịp kinh ngạc, liền nghe thấy cô nói: “Mau trở về Thẩm gia.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Ngồi trên xe, Lâm Tiếu ngón tay gắt gao nắm chặt, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng rõ ràng, tiếp nhận kí ức nguyên chủ về sau, cô không thể không cảm thán nguyên chủ có năng lực tìm đường chết.
Có một không hai.
Khó trách vai ác đối người vợ trước này xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Thật tình không hề oan ức.
Ngồi trong xe, cô thấy một giây trôi qua mà dài như cả năm.
Lâm Tiếu ra tiếng thúc giục, “Có thể nhanh hơn nữa không?”
“Thiếu phu nhân, này đã là nhanh nhất.”
Lâm Tiếu môi mím chặt, kìm nén sự lo lắng trong lòng.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, cô biết được, Thẩm lão gia bởi vì Thẩm Ly năm đó tai nạn ngoài ý muốn mà khiến cho bệnh cũ tái phát, vẫn luôn ở nước Mỹ tu dưỡng, một năm hiếm có mới trở về một lần.
Mà cha của Thẩm Ly cũng đã đi công tác thời gian trước, đến nay vẫn chưa trở về.
Hiện giờ, trong nhà chỉ còn lại anh trai và hai em gái của Thẩm Ly.
Anh trai cùng Thẩm ly là anh em cùng cha khác mẹ, là cha Thẩm bên ngoài cùng tình nhân ông ta yêu sinh con riêng, bao gồm cả 2 cô em gái chồng, đều là vì Thẩm ly sau khi biến thành ngốc mới cho phép nhận trở về.
Nhưng mặc dù như vậy, Thẩm lão gia vẫn không cho phép cha Thẩm đem chân ái tiến vào gia đình .
Trong gia đình này, bất kể là con ngoài giá thú hay cha Thẩm, đều đối với Thẩm Ly thập phần coi thường, thậm chí chán ghét.
Chưa kể đến những người hầu trong nhà này cũng xem ánh mắt của chủ nhân mà làm việc.
Cũng vì thế, nguyên chủ đối với Thẩm Ly có quan hệ như thế nào, dù cho biết rõ, họ cũng đều làm như không thấy.
Cái này làm cho nguyên chủ càng thêm không hề cố kỵ, căn bản không coi Thẩm Ly là người.
Ngay cả khi giữ một con chó bên cạnh, một hai năm cũng nên có vài phần cảm tình.
Nhưng nguyên chủ đối với Thẩm Ly chỉ có chán ghét.
Bởi vì cho dù trở thành phu nhân nhà giàu có, thì việc cô ta gả cho một tên ngốc là sự thật không cách nào phản bác, điểm này làm nguyên chủ ở trong đám phu nhân giàu có bị mọi người chê cười, đều chướng mắt loại như cô, cho nên thường xuyên treo ở bên miệng giễu cợt.
Nguyên chủ đã cố gắng hết sức để lọt vào cái vòng này, kết quả lại chỉ khiến các đám phu nhân đó đưa ra làm trò vui đùa giỡn nhau.
Mỗi lần tụ hội trở về, lửa giận trong lòng đều tự nhiên mà rơi hoàn toàn trên người Thẩm Ly.
Lâm Tiếu quả thực vô lực phun trào.
“Thiếu phu nhân, tới rồi.”
Lâm Tiếu lấy lại tinh thần.
Xuống xe, cô dẫm lên giày cao gót hướng theo trí nhớ của nguyên chủ đi tới Thẩm gia.
Môi trường ở đây yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách, từng viên gạch, từng cây cỏ đều được nhà thiết kế cân nhắc kỹ lưỡng.
Bầu không khí cổ kính nhưng không mất đi phần lãng mạn.
Không hổ là khu giàu có nổi tiếng cả nước.
Đều là hương vị của tiền.
Nhưng mà Lâm Tiếu lúc này cũng không có tâm tình thưởng thức, đi thẳng vào biệt thự.
Cô đi tốc độ quá nhanh, đám người hầu đang chuẩn bị bữa tối chưa kịp chào hỏi, đã thấy cô lên lầu rồi.
“Thiếu phu nhân hôm nay làm sao vậy?”
“Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt thiếu phu nhân hoảng loạn như vậy……”
“Chẳng lẽ là bởi vì nhị thiếu mới trở về?”
“Sao có thể.”
“Lại nói tiếp, từ tối qua, không thấy nhị thiếu ra ngoài ăn cơm.”
“Ai đã làm nhị thiếu trở thành một kẻ ngốc vậy?”
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra.
Căn phòng được trang trí với tông màu xanh xám rất trang nhã và không bị gò bó.
Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của ban công mở một nửa, gió thổi vào cuốn một góc rèm lên khiến căn phòng trở nên trống rỗng, thiếu sức sống.
Lâm Tiếu đi vào phòng tắm, lập tức nhìn thấy cửa đóng chặt, cô vội vàng trở lại phòng ngủ, tìm chìa khóa trong tủ.
"Cạch" một tiếng, ổ khóa mở ra.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi chuẩn bị tinh thần đầy đủ, cô đẩy cửa bước vào.