Chương 7: Ẩm Thực Lạc Hậu

Trong nhà nuôi hai con gà mái già, một ngày có thể đẻ hai quả trứng gà, lúc trước linh hồn xấu xa kia mỗi ngày ăn một quả trứng, một quả còn lại thì tích cóp, tích cóp được nhiều thì mang đến chợ bán lấy tiền, bán được tiền thì nàng ta cũng là tự mình sử dụng.

Trong đầu dần hiện lên những ký ức này, Thẩm Nguyệt Dao nhịn không được mà thở dài.

Thẩm Nguyệt Dao cầm hai quả trứng gà ra ngoài, đập trứng gà bỏ vào củ cải thái sợi, lại cho thêm gia vị và một ít bột mì vào trong, sau đó trộn đều hỗn hợp này lại với nhau, liền có thể múc vào nồi chiên.

Đây là bánh củ cải sợi đơn giản nhất, bởi vì gia vị có hạn nên chỉ có thể làm phiên bản đơn giản.

Nếu như có bột hoa tiêu thì tốt rồi.

Dựa theo ký ức ở trong đầu thân thể này, nàng phát hiện văn hóa ẩm thực của thời đại này rất lạc hậu, gia vị hằng ngày mà dân chúng bình thường dùng chỉ có muối và nước tương.

Lúc nàng chuẩn bị dùng dầu ăn, tìm được một cái bình dầu rất nhỏ ở bên cạnh, chỉ còn một chút dầu ở đáy bình mà thôi.

Có thể thấy được điều kiện của gia đình này khó khăn đến mức nào, ngay cả lương thực và dầu ăn cũng sắp hết sạch.

Thẩm Nguyệt Dao bất đắc dĩ thở dài.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, sau đó nhóm lửa đun nóng dầu.

Nhưng mà trong nhà chỉ có một cái nồi to, chỉ có thể múc cháo trong nồi ra ngoài trước.



Thật ra cháo loãng như vậy cũng không thể gọi là cháo, chỉ có thế gọi là nước canh rau dại.

Múc đồ ăn ra ngoài, rửa nồi sạch sẽ.

Sau đó liền nhóm lửa

Thẩm Nguyệt Dao có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu muốn người một nhà ăn cơm no, thoạt nhìn có vẻ còn phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền.”

“Có rất nhiều đồ vật cần mua.”

Đặc biệt là dầu ăn và muối cần dùng để nấu ăn hằng ngày nhất định không thể thiếu.

Nàng tìm tòi ký ức trong đầu, nỉ non nói: “Thời đại này muối đắt như vậy sao?”

Một cân muối tinh trắng như bông tuyết giá 80 văn tiền, muối thô thì có thể rẻ hơn được một chút.

Dân chúng bình thường đều ăn muối thô.

“Vừa rồi hình như bỏ một muỗng muối lớn.”

Dựa theo ký ức lúc trước thì một muỗng muối này có thể sử dụng vài ngày.



Ngày thường cả nhà này ăn cơm, đều là hầm đồ ăn, chỉ có lúc nấu xong sẽ rải một chút muối lên món hầm đó.

Đối với người ở nơi này mà nói, có thể ăn cơm no cũng đã rất tốt rồi, làm sao để ý đến hương vị đồ ăn như thế nào.

Có thể nói thế này, mọi người ăn cơm cũng có cảm giác giống như làm nhiệm vụ, chỉ vì ăn no chứ không phải vì hưởng thụ món ăn ngon.

Nhưng thời đại này, phần lớn dân chúng tầng dưới chót đều là như vậy.

Các nhà bận việc nguyên một năm cũng chỉ có lúc ăn tết là bỏ được tốn chút tiền mua chút đồ ăn ngon.

Cho nên cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều chờ mong ngày tết, bởi vì ngày tết có thể mặc quần áo mới, có thể ăn ngon.

Cho nên ở thời đại này, ngày tết cực kỳ có không khí vui mừng của năm mới.

Chuẩn bị xong xuôi, nàng đi vào trong sân lấy củi lửa.

Trong sân có một đống củi lửa chồng chất dựa vào chân tường, có một ít là củi gỗ, còn có một ít là nhánh cây khô.

Có rất nhiều nhánh cây khô rất nhỏ, đều là Đại Bảo và Nhị Bảo nhặt ở chân núi.

Mặc dù hai đứa nhỏ còn nhỏ, nhưng mỗi ngày nhặt một chút, tích góp lại cũng được khá nhiều, có thể dùng để nhóm lửa.