Chương 50: Nét Chữ Xinh Đẹp

Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy có lẽ trong xương cốt Tô Nhị Nha là tính cách hoạt bát, có lẽ bởi vì chịu rất nhiều khổ cực nên cô bé mới kìm nén tính tình của mình.

Trong trí nhớ của nàng, trước kia cô bé vẫn luôn yên tĩnh, rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian đều là cúi đầu làm việc.

Mười hai tuổi, ở thế giới kia vẫn là tuổi tác đi học và được cha mẹ cưng chiều.

Nhưng ở chỗ này, cô bé đã phải làm việc giống như một người lớn.

Người một nhà ăn món ăn ngon, bầu không khí rất hoà thuận vui vẻ, Thẩm Nguyệt Dao hỏi: “Đúng rồi, nương, Đại Nha còn chưa tỉnh lại sao?”

Buổi sáng Thẩm Nguyệt Dao đã kiểm tra một chút, thân thể Tô Đại Nha không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ăn cơm và điều dưỡng một chút là được rồi.

Cho nên cũng không cần quá mức lo lắng.

Nhưng mà dựa theo đạo lý thì sau khi uống nước linh tuyền, buổi chiều nên tỉnh lại mới đúng.

Tô Nhị Nha ăn đến mức khóe miệng dính đầy dầu, ăn ngon, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, cô bé nói nói: “Tam thẩm, buổi trưa sau khi tam thẩm trở về được một lúc thì tỉnh lại, tỷ tỷ uống thuốc, nói chuyện một chút rồi ngủ lại.”

Thật ra buổi sáng đại phu lại đây khám bệnh cũng nói chỉ cần uống theo phương thuốc ông ấy viết thì tỷ tỷ sẽ không có việc gì, sẽ khỏe trở lại.

Buổi sáng bọn họ lo lắng như vậy chỉ là vì không có tiền bốc thuốc.



Nhưng tam thẩm cho tiền, bốc thuốc có thể cho tỷ tỷ uống thuốc khỏe trở lại, trong lòng cô bé cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Nguyệt Dao gật đầu, lấy hai cái bánh rán bỏ vào trong nồi giữ ấm, nói: “Hai cái này đợi Đại Nha tỉnh thì cho nàng ăn.”

……

Sau khi Tô Tuyết Y từ nhà lí chính trở về liền nhìn thấy cửa nhà bị khóa lại.

Bình thường vào thời gian này trong nhà đều có người, cho dù Thẩm Nguyệt Dao đi lên núi chưa trở về thì Đại Bảo và Nhị Bảo cũng nên ở nhà mới đúng.

Tô Tuyết Y như suy tư gì đó, nỉ non nói: “Chẳng lẽ đi qua nhà nương?”

Tô Tuyết Y nhớ rõ buổi trưa trong lúc ăn cơm, Thẩm Nguyệt Dao nói buổi tối sẽ nấu cơm mang qua cho nương ăn.

Lời như vậy, Tô Tuyết Y cũng chỉ nghe một chút chứ không tin là thật.

Nhưng lúc này nhìn trong nhà không có người, hắn không khỏi suy đoán, hay là Thẩm Nguyệt Dao thật sự đi qua nhà nương.

Hắn chống gậy, duỗi tay đến phía sau trên đỉnh cửa, quả nhiên chìa khóa ở nơi đó.

Hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy trên mặt đất trước cửa viết một hàng chữ.



Ánh mắt của Tô Tuyết Y run lên, chữ viết này xinh đẹp hào phóng, nhìn kỹ, trong chữ viết mang theo nghiêm nghị và khí thế, lại giống như giấu giếm càn khôn.

Nhớ rõ khi còn nhỏ, phụ thân có nói xem chữ như xem người.

Chữ viết này rõ ràng là Thẩm Nguyệt Dao viết.

Nhưng theo hắn biết, Thẩm Nguyệt Dao hoàn toàn không biết chữ, càng không cần phải nói đến viết chữ.

Giờ phút này, Tô Tuyết Y cúi đầu, đáy mắt như dâng lên sóng biển.

Một hồi lâu sau, sắc mặt Tô Tuyết Y quay trở về vẻ bình tĩnh, hắn chống gậy ra khỏi cửa, khóa cửa lại.

Nàng đi qua nhà nương.

Lúc Tô Tuyết Y đi qua, Thẩm Nguyệt Dao đã ăn no rồi.

Mạnh lão phu nhân biết nàng muốn dùng cải bẹ xanh muối dưa chua, bảo Tô Nhị Nha ra vườn giúp đỡ nhổ cải.

Thẩm Nguyệt Dao cũng không khách sáo.

Lúc nàng cầm dưa chua chuẩn bị dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo đã ăn no trờ về, Tô Nhị Nha nhỏ giọng nói: “Tam thẩm, cháu… Cháu có thể theo tam thẩm trở về, giúp tam thẩm làm chút việc không ạ?”