Chương 34: Cảm Giác Không Chân Thật

Thẩm Nguyệt Dao chỉ có thể nhận lấy túi tiền, nói: “Nương, trong nhà nếu có nơi nào cần dùng tiền thì nhớ rõ nói với con.”

“Được.”

Tô Tuyết Y nhìn nụ cười đã lâu chưa xuất hiện trên gương mặt của nương, lại nhìn Thẩm Nguyệt Dao, gương mặt lạnh lùng hiện lên chút sắc thái hiền hòa.

Thẩm Nguyệt Dao cầm rổ vào trong phòng, lấy đồ ăn bên trong ra bày lên bàn.

Chỉ là Thẩm Nguyệt Dao phát hiện chén đĩa trong nhà Mạnh lão phu nhân có chút không đủ.

Cũng may nàng có suy xét đến tình huống này nên đã cầm theo bốn bô chén đũa từ trong nhà mình đến.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo ngoan ngoãn canh giữ ở mép giường Tô Đại Nha, rất là vui mừng: “Đại Bảo, Nhị Bảo, ăn cơm trưa, đi rửa tay trước.”

Đại Bảo và Nhị Bảo nghe được giọng nói dịu dàng của Thẩm Nguyệt Dao, cũng không có run rẩy giống như lúc trước.

Hai ngày nay nữ nhân này vẫn luôn nói chuyện như thế này, không có đánh bọn họ, còn làm đồ ăn ngon cho bọn họ, cho nên Đại Bảo và Nhị Bảo chỉ là nhìn nàng, sau đó rất ngoan đi rửa tay.

Vào sáng sớm, nữ nhân này làm cái kia ăn rất ngon, bọn họ cũng có chút chờ mong bữa cơm trưa.

Nhưng mà Tô Nhị Nha đang nấu thuốc, Thẩm Nguyệt Dao nói: “Nhị Nha, ăn cơm trước đi, ăn cơm mới có sức lực chăm sóc tỷ tỷ của cháu, mới có sức lực nấu thuốc.”



Tô Nhị Nha chưa bao giờ thấy tam thẩm quan tâm cô bé như vậy, càng không cần phải nói đến nấu cơm.

Tô Nhị Nha nhỏ giọng nói: “Cảm ơn tam thẩm.”

Thẩm Nguyệt Dao cũng mỉm cười, cảm thấy cho dù Tô Nhị Nha ở trong hoàn cảnh nghèo túng, nhưng trên người vẫn có giáo dưỡng tốt của Tô gia.

Đợi đến lúc người một nhà ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm, Thẩm Nguyệt Dao ngồi ở bên cạnh Mạnh lão phu nhân, rất tinh tế nhét đôi đũa vào trong tay lão phu nhân, bàn tay đặt một tô bánh xào lớn và canh trứng gà rau dại ở trước mặt bà.

Ăn bánh xào có khả năng có chút dầu mỡ, lại ăn một chén canh, dạ dày sẽ thoải mái hơn.

Tô Nhị Nha nhìn bánh trong chén, đã sợ ngây người.

Đã lâu rồi nhà bọn họ không được ăn loại mì phở như vậy.

Phần lớn đều là ăn nước cơm và cháo.

Cũng chỉ lúc ăn tết mới làm mì phở.

Tô Nhị Nha ngơ ngác nhìn đồ vật trong chén, cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy.

Nhưng chỉ ngửi mùi thơm, cô bé đã nhịn không được muốn nuốt nước miếng.



Lúc ở trong nhà, Thẩm Nguyệt Dao sẽ dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo ăn cơm trước.

Nhưng có trưởng bối ở, Thẩm Nguyệt Dao vẫn kéo dài thói quen sinh hoạt ở đời trước, trưởng bối động đũa ăn cơm trước thì nàng mới có thể động đũa.

Mạnh lão phu nhân không biết chuyện này, nhưng Tô Tuyết Y lại chú ý tới ánh mắt và sắc mặt của Thẩm Nguyệt Dao.

Nàng cầm đôi đũa nhìn Mạnh lão phu nhân, đang đợi Mạnh lão phu nhân ăn cơm.

Tô Tuyết Y nhỏ giọng nói: “Nương, ăn cơm đi.”

“Được, được.”

Lúc này Mạnh lão phu nhân mới cúi đầu dùng đôi đũa kẹp đồ ăn để ăn cơm.

Vừa ăn một miếng, Mạnh lão phu nhân đã sợ ngây người: “Thơm như vậy, là hương vị của bánh xào sao?”

Từ nhỏ đến lớn Mạnh lão phu nhân đều sống trong cẩm y ngọc thực, cũng làm phu nhân một thời gian rất lâu, các loại sơn trân hải vị đều đã ăn qua, nhưng lại cảm thấy hương vị bánh xào trong miệng đặc biệt không bình thường.

Thẩm Nguyệt Dao ngọt ngào cười nói: “Dạ, đây là bánh xào, tối hôm qua con làm bánh ngàn tầng, làm hơi nhiều, hôm nay liền cắt thành lát nhỏ, bỏ thêm đồ ăn rồi xào lại, cái này làm cũng khá đơn giản.”

Mặc dù nói là đơn giản, nhưng thật ra phải khống chế ngọn lửa, nêm nếm hương vị thật tốt mới xào được mùi hương này, mỗi một bước đều rất cẩn thận.