Chương 20: Tính Toán Làm Bánh Kẹp Thịt

Khi còn nhỏ, lúc hầu phủ còn chưa bị kết tội, hắn cũng từng có cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng mà cũng chưa bao giờ ăn món ăn nào ngon như vậy.

Chính là cái bánh này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng ăn vào trong miệng mới biết được hương vị thơm mềm đến mức nào.

Tô Tuyết Y khẽ thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Thẩm Nguyệt Dao ở trong phòng bếp.

Món ăn này là do nàng làm sao?

Nhưng sao có thể!

Thẩm Nguyệt Dao vừa ăn cơm vừa suy nghĩ xem nên làm buôn bán như thế nào để kiếm tiền.

Nàng muốn dùng lòng heo để kiếm tiền, vì một nguyên nhân rất đơn giản chính là nguyên liệu này rất rẻ.

Ở thời đại này, lòng heo là thứ không ai muốn, cho dù là mua một thùng lớn hai ba mươi cân thì có lẽ cũng chỉ tốn một hai văn tiền mà thôi.

Nếu là như vậy, dùng mấy thứ này làm đồ ăn bán thì chi phí sẽ rất thấp, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng thứ này nếu lấy ngoài, mọi người nhìn thấy rõ ràng thì chắc chắn sẽ hỏi bên trong là cái gì, nếu nói là lòng heo, cho dù món ăn rất ngon thì trong lòng mọi người vẫn có kiêng kị, có lẽ người mua cũng không nhiều lắm.

Nhưng thật ra có thể kho đầu heo, bán thịt đầu heo.

Nhưng thịt đầu heo vốn đã rất đắt, nếu bán không được sẽ lãng phí tiền vốn.



Hơn nữa mức độ chi tiêu của người ở trấn trên như thế nào, nàng cũng chưa hiểu rõ lắm.

Nhưng mà trấn trên có chợ, lượng người đến và đi ở chợ rất nhiều.

Lại không có nhiều người bán đồ ăn vặt, cũng chỉ là bánh bao và cháo linh tinh là nhiều, nhưng loại đồ vật này rất ít dầu mỡ.

Nếu muốn ăn món ăn có nhiều dầu mỡ một chút sẽ rất đắt.

Nàng quan sát một chút, trấn trên bán bánh bao nhiều, các loại bánh cũng nhiều.

Nhưng mà các loại bánh cũng thật sự là bánh, không có bỏ nhân.

Thẩm Nguyệt Dao nghĩ đến làm bánh có nhân, nhưng làm bánh có nhân cũng cần thịt.

Hơn nữa nếu có thịt thì phí tổn sẽ cao, nhưng không nói đến phí tổn như thế nào, bày quán nhỏ bán đồ ăn vặt, bán đắt thì phần lớn mọi người lại không nỡ bỏ tiền mua.

Cho nên cần phải khống chế chi phí.

Phải làm món ngon lại rẻ tiền.

Đột nhiên, Thẩm Nguyệt Dao nghĩ tới bánh kẹp thịt.

Bình thường mà nói, phần nhân của bánh kẹp thịt là thịt chân heo hầm.

Nhưng nàng dự định dùng lòng heo kho làm nhân.



Nàng biết hương vị đều ngon giống nhau, chỉ là đến lúc đó phải cắt lòng heo kho ra nhỏ một chút.

Còn có thể làm bánh có nhân, bỏ ít thịt một chút, nhấn mạnh gia vị, như vậy chắc là bánh có nhân cũng rất ngon.

Chỉ là trong nhà chỉ có mấy củ cải và cải trắng, nàng không nỡ dùng.

Không biết buôn bán sẽ như thế nào, nàng không dám lập tức lấy đồ ăn trong nhà ra đầu tư vào.

Nàng có thể thoải mái sử dụng lòng heo là bởi vì thứ này không cần tiền.

Đột nhiên nàng chợt lóe lên một suy nghĩ, hiện tại vừa lúc là đầu xuân, nàng có thể dùng mầm cây liễu làm rau để làm bánh có nhân.

Đúng, mầm cây liễu chính là rau dưa màu xanh lục, cũng là thứ tốt.

Nàng nhớ rõ trong thôn của bọn họ có một dòng sông, bên bờ sông đều là cây liễu, vào đầu xuân, cây liễu mới vừa nảy mầm, chồi xanh non có thể nấu ăn.

Có thể làm vằn thắn, làm bánh bao, làm bánh có nhân đều ăn rất ngon.

Như vậy mầm cây liễu là rau dưa có sẵn, cũng không cần tốn tiền, như vậy rất tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nguyệt Dao lập tức rất nhiệt tình.

Ăn cơm no, Đại Bảo và Nhị Bảo tranh cướp giúp đỡ thu dọn đồ vật.