Chương 18: Tỉnh Lại

Ăn ngon quá, ngon đến mức suýt chút nữa bọn họ đã khóc rồi.

Còn Thẩm Nguyệt Dao thì lại cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó.

Nàng đang nghĩ phải làm như thế nào để kiếm tiền cải thiện điều kiện cuộc sống của cả gia đình.

Cả nhà ăn mặc hay sử dụng đồ gì cũng cần tiêu tiền.

Trong nhà có rất nhiều vật dụng hằng ngày đều chưa mua.

Ngay cả độc mãn tính trên người Tô Tuyết Y cũng cần uống thuốc, muốn giải độc trên người hắn thật ra rất đơn giản, nhưng dược liệu cần dùng lại rất đắt đỏ.

Hiện tại nhà bọn họ không mua nổi những dược liệu đó.

Nàng cũng nghĩ tới chuyện đi trấn trên bán lòng heo kho, nhưng thứ này muốn bán cũng không dễ dàng như vậy.

Đầu tiên người ở thời đại này còn chưa tiếp thu được việc ăn mấy thứ như lòng heo này.

Còn có một điều là muốn đi trấn trên bày quán thì cũng cần chuẩn bị đồ vật bày quán, còn phải bỏ tiền tìm người làm bếp lò.

Hơn nữa trấn trên cách thôn xa như vậy, một đi một về rất tốn thời gian, ngồi xe bò đi lại cũng cần tiêu tiền, đi bộ thì cần xe đẩy nhỏ chở đồ đạc, nhưng trong nhà cũng không có xe đẩy nhỏ.

Cho nên còn phải cẩn thận suy nghĩ một chút.

Trong lúc bọn họ ăn cơm tối, Tô Tuyết Y ngửi được mùi thơm chậm rãi tỉnh lại.



Hắn nhìn miệng vết thương đã được băng bó, còn có áo khác bị cởi ra, đôi mắt đen như mực tối sầm lại.

Xuyên qua cánh cửa được mở rộng, hắn nhìn thấy Thẩm Nguyệt Dao và hai đứa nhỏ ngồi ở trước bàn cơm ăn cơm.

Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, lại có một loại cảm giác yên tĩnh và dịu êm.

Hắn khó mà tin được cảnh tượng mình nhìn thấy ở trước mắt này.

Thậm chí Tô Tuyết Y còn cho rằng mình bị thương nên xuất hiện ảo giác.

Còn có mui thơm nồng đậm như vậy, là mùi thơm của đồ ăn sao?

Nhìn dáng vẻ hai con trai ăn cơm liền biết bọn họ ăn rất vui vẻ, nói vậy cơm chiều ăn rất ngon.

Nhưng vật như vậy là Thẩm Nguyệt Dao có thể làm được sao?

Tô Tuyết Y khó mà tin được.

Từ lúc bọn họ thành thân, Thẩm Nguyệt Dao chưa xuống bếp một lần nào cả.

Nghĩ đến những chuyện Thẩm Nguyệt Dao đã làm lúc trước, Tô Tuyết Y có chút lửa giận công tâm, không khống chế được mà ho khan.

“Khụ khụ…”

Nghe được tiếng ho khan, Thẩm Nguyệt Dao dứt ra khỏi suy nghĩ bày quán.



Nàng còn chưa kịp làm cái gì, Đại Bảo và Nhị Bảo đã vội vàng buông bánh trong tay xuống, chạy đến bên mép giường.

“Cha, có phải cha không không thoải mái không?”

“Cha khó chịu ở nơi nào ạ, con đi rót nước cho cha.”

Đại Bảo vội vàng đi rót nước.

Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của Đại Bảo và Nhị Bảo, Thẩm Nguyệt Dao càng đau lòng hơn.

Thẩm Nguyệt Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy đi đến mép giường nói: “Đại Bảo và Nhị Bảo, các con đi ăn cơm trước đi, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Mặc dù Thẩm Nguyệt Dao làm đồ ăn ngon cho bọn họ, nhưng trong xương cốt bọn họ vẫn rất sợ Thẩm Nguyệt Dao.

Bọn họ lập tức đưa mắt nhìn Tô Tuyết Y.

Mặc dù Tô Tuyết Y không biết trong lòng Thẩm Nguyệt Dao lại muốn chơi mưu kế gì, nhưng mặc kệ như thế nào thì việc hai con trai ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Từ lúc gãy chân, thân thể hắn liền trở nên suy yếu, có đôi khi hắn cũng không có thời gian rảnh để lo cho Đại Bảo và Nhị Bảo.

Nhìn cơ thể bọn họ càng ngày càng gầy, Tô Tuyết Y nhìn cũng rất đau lòng.

Tô Tuyết Y thanh cổ họng mở miệng nói: “Ngoan, các con đi ăn cơm trước đi, cha không có việc gì.”

Đại Bảo chớp đôi mắt nhìn Tô Tuyết Y, nói: “Cha cũng chưa ăn cơm.”