Chương 28: Nhờ vào cô

Anh vươn tay thò vào túi áo.

Thẩm Ấu Dao giống như một chiếc giá treo quần áo vậy, cô không dám nhúc nhích, để mặc anh lấy điện thoại.

Đợi sau khi anh cầm điện thoại ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm, kết quả cô lại thấy anh nhìn tên người gọi với vẻ mặt chán chường, sau khi do dự một chút, cuối cùng anh vẫn bắt máy.

"Tổ tông của tôi ơi, chẳng lẽ cậu không thể để tôi yên tĩnh một lát hả?" Người đối diện dường như cắn răng rít gào, ngay cả Thẩm Ấu Dao cũng có thể nghe rõ từng câu từng chữ: "Cậu lại làm gì đó?"

Thấy dáng vẻ đau đầu nhức óc của Đỗ Trạch Thần, Thẩm Ấu Dao cảm thấy vô cùng thú vị.

Cô không kiềm chế được mà cười trộm một tiếng, kết quả lại bị đối phương bắt gặp.

"Cười gì mà cười?" Đỗ Trạch Thần nhìn đôi mắt cong cong của cô, thì hung dữ lườm một cái: "Tôi thành ra thế này là vì ai hả?"

Đôi mắt của Thẩm Ấu Dao cũng trợn tròn lên, cô nhỏ giọng đáp: "Thực sự xin lỗi, còn nữa, cảm ơn anh!"

Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô khiến cho người ta mềm lòng.

Đỗ Trạch Thần khe đảo mắt, trực tiếp đưa chiếc di dộng trong tay cho cô: "Vậy thì dùng hành động thực tế để bày tỏ lòng cảm ơn của cô đi. Đây là người đại diện của tôi, cô nói chuyện với anh ta đi."

Thẩm Ấu Dao: "..."

"A lô, chào anh."

Quả nhiên, khi nghe thấy âm thanh mềm mại, chào hỏi một cách ân cần, Chu Ngạn Lâm không cách nào mắng tiếp được nữa. Giọng nói của anh ta cũng vô thức dịu xuống: "Cô là Thẩm Ấu Dao?"

"Đúng vậy, chào anh." Thẩm Ấu Dao trả lời theo chỉ thị của Đỗ Trạch Thần: "Tôi và anh Đỗ bị mắc kẹt trong studio ở vùng ngoại ô phía Bắc. Không biết có thể làm phiền anh đi một chuyến, đến đón chúng tôi không?"

----

Sau khi cúp máy, Đỗ Trạch Thần giơ ngón cái với cô: "Giỏi quá! Chút nữa, chuyện ứng phó với anh ta, đều phải nhờ vào cô rồi."

Đôi mắt của Thẩm Ấu Dao lại tiếp tục cong cong như vầng trăng non. Đỗ Trạch Thần thấy vậy, cũng vô thức để lộ một nụ cười.

Anh vừa cười một cái, nhan sắc lập tức bùng nổ. Thẩm Ấu Dao không kiềm chế được mà cụp mắt xuống.

Người đàn ông đứng trước mặt cô đây, vô cùng xứng với miêu tả "nhan sắc tuyệt thế", Thẩm Ấu Dao cô chỉ là một người thường, trong lúc chưa chuẩn bị gì, cô đã bị nhan sắc kia khiến cho lóa mắt.

Đỗ Trạch Thần thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười lớn.

Tuy rằng anh đã quen với việc mọi người thường ngơ ngác khi nhìn anh, thế nhưng có lẽ là do ấn tượng từ lần đầu tiên gặp mặt không tốt cho lắm, lúc này hai người xem như hòa hợp, cho nên tâm trạng của anh không tệ cho lắm.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3