Edit: Hồng Hồng
________________
Giản Dao bình tĩnh gỡ tóc ra, ngồi dậy chải tóc.
Cô liếc nhìn Đô Đô bên cạnh, thấy cô bé mở đôi mắt mơ màng, vỗ nhẹ vào lưng bé dỗ dành.
“Đô Đô muốn ngủ hay dậy?” Giản Dao nhẹ nhàng hỏi, nghĩ rằng cô vẫn còn buồn ngủ.
Hai anh em có thời gian thức và nghỉ ngơi rất giống nhau, khi một người buồn ngủ thì người kia cũng gần như vậy, khi một người thức dậy thì người kia cũng tỉnh rất nhanh.
Đô Đô vươn tay muốn ôm cô, Giản Dao ôm cô bé vào lòng. Đô Đô nép vào lòng mẹ, tò mò nhìn anh trai đang ngồi khóc một bên.
Giản Dao cũng liếc nhìn cậu, thấy cậu đang nhìn cô với đôi mắt rưng rưng,
vẻ mặt đau khổ.
Nhìn thấy Giản Dao đang nhìn mình, cậu vội vàng đưa tay ôm lấy. Giản Dao hỏi cậu trước: “Con vẫn muốn kéo tóc mẹ à? Vừa rồi mẹ kéo tóc con có đau không? Sau này con có kéo lại nữa không?”
Bàn Bàn nghe cô nói xong lắc đầu, Giản Dao không biết cậu bé có hiểu hay chỉ muốn ứng phó với cô.
Dù sao, nếu cậu kéo tóc cô, cô sẽ kéo lại.
Giản Dao vui vẻ đưa ra quyết định của mình.
Diệp Vệ Đông dựa vào cửa cười khúc khích, Giản Dao quay đầu nhìn anh đang dựa vào khung cửa, trợn mắt.
Diệp Vệ Đông cười đi tới, "Sao thế, con trai của em bắt nạt em sao?"
Anh vừa ăn sáng xong về thì nghe thấy tiếng con trai đang khóc, vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng cô đang dạy dỗ nó.
"Thằng bé kéo tóc em và khi em kéo lại, nó bắt đầu khóc."
Diệp Vệ Đông nhướng mày, bế Bàn Bàn ra khỏi vòng tay cô, nghiêm túc nói với cậu: "Con không được phép ức hϊếp vợ cha, con nghe rõ không?"
Bàn Bàn ôm cổ Diệp Vệ Đông, tựa đầu vào vai anh, không nói lời nào.
Diệp Vệ Đông xoa đầu cậu bé, nói với Giản Dao: “Đã đến giờ ăn cơm rồi, mau dậy đi.”
Giản Dao giao Đô Đô cho anh, Diệp Vệ Đông nhẹ nhàng bế con gái lên.
Sau đó Diệp Vệ Đông nhìn thấy Giản Dao đưa tay về phía mình, bĩu môi: “Em cũng muốn ôm!”
Diệp Vệ Đông nhướng mày, dứt khoát đặt bọn trẻ xuống và vỗ nhẹ đầu chúng.
"Ngoan, đi tìm bà nội đi."
Sau đó anh bế Giản Dao lên, Giản Dao hài lòng, khi anh đến phòng khách, Giản Dao được đặt xuống: “Anh đưa bọn trẻ đi ăn cơm trước, em đánh răng rửa mặt.”
Diệp Vệ Đông nhìn bóng dáng nhàn nhã rời đi của cô, mỉm cười, sau đó bế cậu bé đang lạch bạch đi tới ôm lấy chân mình.
*
Tiêu Diệu Linh đứng trước cửa nhà họ Diệp nhìn vào, nhìn thấy Giản Dao cùng con nhỏ đang nằm phơi nắng trong sân liền bước vào. "Phơi nắng sao?"
“Ừ.” Giản Dao liếc nhìn cô, không biết cô tới đây với mục đích gì.
Diệp mẫu lấy ra một cái ghế, nói: "Ngồi đi."
“Cám ơn dì.” Tiêu Diệu Linh cầm ghế, ngồi sang một bên.
Giản Dao hỏi cô: “Chị Tiêu tới đây có việc gì?”
Tiêu Diệu Linh cười nói: "Đúng là có chút chuyện, trước đây ta nghe lão Tôn nói, Diệp doanh trưởng giúp đỡ Cố gia thắng trắng án..."
Giản Dao ngước mắt nhìn cô, nghe cô nói tiếp: “Thật trùng hợp, nhà ngoại tôi và nhà họ Cố là bạn cũ. Sau khi xảy ra chuyện, chúng tôi không còn liên lạc nữa…”
Giản Dao có chút kinh ngạc, không ngờ cô ta lại quen biết một người nhà họ Cố. Giản Dao cụp mắt nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé, vừa nói qua loa: “Thật là trùng hợp.”
“Không có.” Tiêu Diệu Linh nói: “Lúc lão Tôn nói với tôi, tôi còn tưởng rằng mình nghe lầm.”
“Đúng rồi, hai người và Cố gia gặp nhau như thế nào?"
Giản Dao liếc cô một cái, hỏi: “Không phải cô nên hỏi Cố lão gia sao?”
Tiêu Diệu Linh có chút không vui nói: "Tôi vừa mới biết tin này, còn chưa kịp đến thăm Cố gia luôn đó?"
“Ồ, chúng tôi chỉ tình cờ quen nhau thôi.” Giản Dao chớp mắt, chậm rãi nói.
Tiêu Diệu Linh: "..." Câu nói này không khác gì không nói gì cả!
Tiêu Diệu Linh quyết định thay đổi chủ đề, đây cũng chính là vấn đề cô quan tâm hiện giờ. "Vấn đề đất đai thì sao? Diệp doanh trưởng có biện pháp gì không? Căn nhà chúng tôi vẫn chưa lấy lại được đâu!"
Giản Dao mím môi nói: “Được rồi, cô đến văn phòng bất động sản cấp giấy chứng nhận cho họ trả lại tài sản. Chuyện này đơn giản thôi. Vấn đề là ở chỗ cư dân sống trong miếng đất đó, họ đã sống ở đó rất nhiều năm rồi. Hiện tại yêu cầu bọn họ chuyển đi cũng không phải là ý kiến
hay. Có chỗ ở còn tốt, nhưng không có chỗ ở, có lẽ sẽ không rời đi... "
Tiêu Diệu Linh nghe xong liền rất tức giận: "Bọn họ dựa vào cái gì? Thật là vô liêm sỉ!"
"Tôi chỉ là nói những tình huống có thể xảy ra, nhà ai người ấy làm chủ, có Tôn doanh trưởng ở đây, sợ bọn họ không chịu rời đi sao?"
Tiêu Diệu Linh nghe xong liền vội vàng gật đầu, dù sao người đàn ông của cô cũng là doanh trưởng nên chút chuyện này vẫn có thể giải quyết được, đây vốn là nhà của gia đình cô. Cô không muốn những người đó ở đó dù chỉ một ngày, không được, cô phải nhờ Tôn Hạo nhanh chóng giải quyết chuyện nhà cho cô!
Giản Dao nhìn cô vội vã rời đi, trong lòng nghĩ rằng cô vẫn phải đến chỗ nhà họ Cố giúp họ lấy lại tài sản. Hai người ông nội và cháu trai đều một già một trẻ, nếu gặp phải kẻ gian thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Rõ ràng đó là nhà của họ nhưng họ chỉ có thể ở trong lán củi, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xót xa cho họ.
*
Giản Dao kể chuyện này với Diệp Vệ Đông, anh đã hành động nhanh chóng và cùng cô đến nhà họ Cố vào ngày hôm sau.
"Chị Giản, anh rể Diệp, sao hai người lại tới đây!" Cố Quân hào hứng khi thấy bọn họ.
Những người khác trong viện nhìn thấy bọn họ đi tới, sắc mặt đều không tốt lắm.
Diệp Vệ Đông nhìn quanh, cau mày hỏi: "Cục quản lý bất động sản nói mảnh đất này này không phải trả lại cho nhà họ Cố của em sao? Tại sao em vẫn ở trong căn phòng cũ..."
Diệp Vệ Đông lần lượt liếc nhìn những người khác trong viện, những người tiếp xúc với ánh mắt của anh đều tránh né.
Vẻ mặt Cố Quân không vui, nhỏ giọng nói: “Em và ông nội đã thông báo cho bọn họ, nhưng bọn họ đều không chịu dọn đi.”
Họ không những không muốn chuyển nhà mà thái độ của họ cũng rất tệ...
Ông Cố cũng bước ra, chào hỏi rồi thở dài.
"Bọn họ kiêu ngạo chiếm lấy nhà của chúng tôi, bọn họ lừa gạt ta, bởi vì nhà ta không có ai. Chỉ là xương cốt già nua của ta vô dụng thôi. Quân à, con đừng lo lắng. Nếu bọn họ không chuyển đi, ta sẽ kiện bọn họ lên cấp trên, dù có chết cũng phải giành lại được thứ thuộc về chúng ta."
Cố Quân nhìn thấy ông nội kích động, vội vàng đỡ lấy ông.
Thấy vậy, Diệp Vệ Đông nói: "Ông Cố, đừng kích động. Hôm nay thật may tôi ở đây, chuyện này tôi sẽ giúp ông thực hiện."
Diệp Vệ Đông vừa dứt lời, có người do dự nói: "Anh ỷ thế hϊếp người. Đừng tưởng rằng anh là quân nhân mà chúng tôi chịu, nếu muốn ức hϊếp chúng tôi, chúng tôi sẽ kiện anh!"
Diệp Vệ Đông cười hỏi: "Dùng quyền lực của mình bắt nạt người khác? Tôi muốn hỏi, tại sao tôi lại bắt nạt người khác bằng quyền lực của mình? Việc anh sống trên đất nhà người khác có hợp lý không? Muốn kiện tôi thì đi nhanh lên. Tôi sẽ ở đây chờ."
Người đàn ông nghẹn họng, lại nói: "Không phải là chúng tôi không muốn chuyển đi. Chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm như vậy, từ lâu đã coi nơi này như nhà của mình. Cả gia đình chúng tôi có thể chuyển đi đâu đây..."
Diệp Vệ Đông bình tĩnh nói: “Lúc trước là ai sắp xếp cho các anh ở đây, thì đi tìm người đó, tuyệt đối sẽ không khiến các anh đến nỗi phải ngủ ngoài đường, tôi nhắc nhở các anh một câu, về sau những chuyện như vậy sẽ xảy ra không ít, các anh nộp đơn sớm đi, khả năng có thể được tự ý lựa chọn, nếu không thì…”
Người trong viện nhìn nhau, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Không phải bọn họ không biết nơi này không thuộc về bọn họ, bọn họ chỉ là mạo hiểm đánh cược một phen, chỉ cần bọn họ không dọn đi, không ai có thể làm gì bọn họ.
Diệp Vệ Đông lại nói: "Cho các người một tuần để chuyển đi, nếu không đến lúc đó ta sẽ xin cưỡng chế chấp hành quy định."
……
Ông Cố nhìn vẻ mặt của họ và thở phào nhẹ nhõm. Mời Giản Dao và những người khác vào nhà.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người."
"Ông khách sáo rồi."
Cố Quân rót nước cho Giản Dao và Diệp Vệ Đông, Giản Dao đặt bánh ngọt trên tay cô lên bàn.
“Chị mua một ít bánh ngọt, không biết em có thích không.” Giản Dao nói với Cố Quân.
Cố Quân nói: “Không cần mua đâu ạ, kẹo lần trước chị đưa đưa cho em cũng chưa ăn hết.
Giản Dao ngạc nhiên: “Đã lâu như vậy rồi.” Cô lấy trong túi ra nhét thêm mấy miếng vào cho cậu: “Em xem, chị đặc biệt mang cái này đến cho em, đồ cũ ăn nhanh đi, đừng vứt đi. Cũ không đi, mới không đến."
Diệp Vệ Đông im lặng liếc nhìn vợ, anh không thuộc phạm trù “đồ cũ” phải không?
Cố Quân mỉm cười nói: "Được."
Ông Cố ngượng ngùng nói: "Cô Giản tốn kém quá!"
"Không sao đâu. Cháu coi Cố Quân như em trai mình, không tốn kém gì cả."
Ông Cố tự an ủi: "Thật may mắn cho thằng Quân khi có một người chị gái như cô."
Giản Dao nghe xong nhếch miệng cười, đây chắc chắn là một lời khen dành cho cô.
"Nhân tiện, ông nội Cố, ông và Tiêu Diệu Linh có quen biết nhau không?" Giản Dao hỏi Cố lão gia.
Ông Cố dừng lại rồi hỏi: “Người mà cô ấy cưới là người cùng quân ngũ với đồng chí Diệp?”
Giản Dao gật đầu: “Không chỉ vậy, chúng ta cũng là hàng xóm mà.”
“Bố mẹ cô ấy và tôi là bạn cũ, sau vụ tai nạn đó chúng tôi mất liên lạc…” Ông Cố chậm rãi nói: “Thằng bé Quân tình cờ gặp cô ấy cách đây không lâu, cô ấy đã đến đây hai lần…”
“Vậy à…” Giản Dao nói: “Cô ấy hỏi thăm cháu chúng ta quen nhau như thế nào.”
Cố Quân cau mày nói: “Liên quan gì đến cô ấy…”
Giản Dao cười nói: “Em không thích cô ấy à?”
Cố Quân thành thật gật đầu, Giản Dao cũng nói: “Chị cũng không thích cô ấy lắm.”
Ông Cố thở dài: “Tâm tư của cô ấy không thuần khiết lắm…”
*
Bên kia, Tiêu Diệu Linh cũng cùng Tôn Hạo vào thành phố, muốn lấy lại nhà. Chỉ là mọi chuyện không suôn sẻ lắm. Khi người dân từ chối hợp tác, Tiêu Diệu Linh lại đứng một bên châm chọc khıêυ khí©h họ, suýt gây ra đánh nhau.
Tôn Hạo che chở cho vợ rời đi trước.
Tiêu Diệu Linh dọc đường rất không vui, Tôn Hạo có chút bất đắc dĩ, "Vợ à, chuyện này giao cho anh xử lý, em cứ ở nhà đợi đi."
Tiêu Diệu Linh liếc hắn một cái, “Ý của anh là gì, anh chê em cản đường anh?”
Tôn Hạo vội vàng nói: "Làm sao có thể! Nhìn những người đó, bọn họ thật vô lý. Anh sợ nếu động chân động tay sẽ làm tổn thương em."
Tiêu Diệu Linh nghĩ đến đám người cãi nhau hồi nãy quả thực chút sợ hãi, vội vàng nói: "Được rồi, anh nhanh chóng giải quyết cho em đi, em không muốn nhìn thấy bọn họ nữa."
“Được rồi."
……
“Này, đây không phải là cô Tiêu Diệu Linh sao?” Một giọng nam vang lên từ phía sau.
Tiêu Diệu Linh sửng sốt, Tôn Hạo quay đầu liếc nhìn hắn, ngữ khí bình thản nói: “Anh là ai?”
Lý Duệ Lâm nheo mắt nhìn Tôn Hạo, không rõ ý tứ nói: "Anh là..."
Tôn Hạo: “Tôi là chồng của Tiêu Diệu Linh, Tôn Hạo.”
Lý Duệ Lâm vội vàng cười nói: "Ồ, là đồng chí Tôn. Rất vui được gặp đồng chí. Tôi tưởng là ai..."