Chương 34

Edit: Hồng Hồng

________________

Lý Duệ Lâm liếc nhìn khuôn mặt của họ và mỉm cười nói tiếp: "Tôi và Tiêu Diệu Linh đã biết nhau nhiều năm. Tôi tên là Lý Duệ Lâm. Không biết đồng chí Tôn đã từng nghe qua tên tôi chưa?"

Tôn Hạo bình tĩnh nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: “Chưa từng nghe nói qua.”

Tiêu Diệu Linh cảm thấy bất an, không muốn nói thêm gì với anh nữa, cô nói thẳng: “Đội trưởng, chúng tôi còn có việc phải rời đi trước.”

"Này, đừng đi. Lần trước tôi mời cô đi ăn một bữa nhưng cô không nhận, lần này cô nên cho tôi chút mặt mũi. Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ. Đồng chí Tôn đừng đi, anh thấy vậy có được không?"

Tiêu Diệu Linh nói: “Con tôi đang ở nhà, lần sau đi.”

Tôn Hạo liếc nhìn cô, trước khi ra ngoài bọn họ đã nhắc nhở bọn trẻ, bảo chúng tự xuống căn tin ăn.

Anh ta hướng ánh nhìn sang Lý Duệ Lâm: “Đội trưởng Lý, chúng tôi còn có việc phải làm, lần sau đi ăn nhé.”

Lý Duệ Lâm nhìn bọn họ, đột nhiên thở dài: "Xem ra cô Tiêu không coi tôi là bạn! Cô đã vào thành phố nhiều lần như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến việc đến gặp tôi. Không như ai kia..."

Anh ta giả vờ như không nhớ ra, vẻ mặt trông rất đau khổ.

"Diệu Linh, cậu ta tên gì? Người đàn ông mà cậu thường vào thành phố để gặp đó chắc chắn là bạn học cũ của chúng ta. Tên cậu ta là gì? Lâu quá nên tôi quên mất."

Vẻ mặt Tiêu Diệu Linh biến sắc, cô bất đắc dĩ nói: “Chắc là anh nhầm người rồi, Đội trưởng Lý. Tôi đâu thường xuyên vào thành phố để gặp người đàn ông nào, tôi không biết anh đang nói đến ai.”

Lý Duệ Lâm không đáp lại lời của cô, vỗ trán như chợt nhận ra điều gì đó. "Tôi nhớ ra rồi, người đó tên là Khổng Tiến An phải không? Cô không biết anh ta sao? Anh ta là bạn học cũ của chúng ta. Chẳng phải cô rất thân với anh ta sao? Tôi nhớ trước khi về quê cô có đến gặp anh ta…”

Tiêu Diệu Linh nhìn vẻ mặt giả bộ bất an quan tâm của Lý Duệ Lâm, hận không thể cào nát mặt anh ta ra, cô kìm nén cảm xúc nói: “Anh đang nói về Khổng Tiến An, đương nhiên tôi biết, anh ấy là bạn học cũ. Nhưng Đội trưởng Lý, anh nói tôi thường vào thành phố gặp anh ấy, tôi cũng không dám thừa nhận, anh đừng nói bậy!

Cô không tin anh có chứng cứ gì nên Tiêu Diệu Linh mới bình tĩnh lại.

Lý Duệ Lâm vội vàng kêu oan: "Tôi chỉ thuận miệng nói, có thể tôi đã nhận nhầm người. Diệu Linh, đừng tức giận, tôi không nói gì nữa."

Tiêu Diệu Linh thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Đội trưởng Lý, mong anh cẩn thận lời nói, tôi là người có gia đình, anh đang vu khống tôi! Hơn nữa, chúng ta tuy quen biết nhau đã lâu nhưng cũng không thân thiết lắm. Hãy gọi tôi bằng tên đầy đủ của tôi, hoặc gọi tôi là cô Tiêu!”

"Được rồi được rồi, cô Tiêu, cô Tiêu..." Lý Duệ Lâm ôn tồn đáp, cười ha hả, như thể anh ta không hề để ý đến thái độ ghét bỏ của cô.

Tôn Hạo trầm mặc hồi lâu nói: “Đội trưởng Lý, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, không được nói lung tung.”

Sau đó anh cau mày hỏi Tiêu Diệu Linh: “Có đi không?”

Tiêu Diệu Linh liếc anh ta một cái, tuy không hài lòng với thái độ của anh nhưng lại cảm thấy có chút áy náy. "Đi nào."

Lý Duệ Lâm nhìn thấy hai người rời đi mà không chào hỏi một tiếng, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ, nhìn bóng lưng hai người rời đi mà hừ lạnh một tiếng, hắn không tin người đàn ông của cô không để tâm.

……

Dọc đường Tiêu Diệu Linh và Tôn Hạo không nói gì với nhau, về đến nhà, Tôn Hạo đuổi con trai ra ngoài chơi.

Tiêu Diệu Linh cảm thấy bất an, vẻ mặt ủ rũ nói: "Sao lại cho bọn chúng ra ngoài chơi làm gì? Lát trở về lại bẩn khắp người..."

Tôn Hạo nói: “Anh có chuyện muốn hỏi em, nhưng anh không muốn bọn trẻ biết.”

Tiêu Diệu Linh dừng một chút, cau mày nói: "Anh muốn hỏi cái gì? Không phải anh nghe Lý Duệ Lâm nói bậy, rồi tưởng thật chứ?"

Cô cao giọng nói tiếp: "Đừng nghe anh ta nói bậy, em với anh ta căn bản không quen biết, anh ta không có ý tốt mà thôi! Đừng ngu ngốc đến mức bị anh ta lừa gạt!"

Tôn Hạo nhìn vẻ mặt dữ tợn của cô, bình tĩnh nói: "Anh không biết tên tổ trưởng họ Lý kia, nhưng..."

Tôn Hạo nhìn cô, gằn từng chữ: “Chúng ta đã kết hôn nhiều năm, anh rất hiểu em.”

Tất nhiên, anh sẽ không tin người lạ rồi lại nghi ngờ vợ mình, anh không ngu ngốc đến mức không nhận ra người đó có ác ý. Dù vừa rồi anh không nói gì nhưng anh vẫn luôn quan sát biểu hiện của cô.

Càng quan sát, lòng Tôn Hạo càng trĩu nặng, cô quả thực đang giấu anh điều gì đó...

"Anh muốn nói gì?"

"Khổng Tiến An kia..." Tôn Hạo nhìn khuôn mặt cô, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào. "Mối quan hệ của em với anh ta là gì? Hai người có gặp nhau trong thành không?"

Tiêu Diệu Linh: “Không phải em vừa nói rồi sao? Anh ấy là bạn học cũ, trước đây em đã gặp anh ấy hai lần trong thành phố, nhưng chúng em không có liên lạc.”

“Chỉ là bạn học cũ thôi à?” Tôn Hạo chậm rãi hỏi.

Tiểu Miêu Linh mất kiên nhẫn, chất vấn anh: "Tôn Hạo, anh hỏi là có ý gì? Đang nghi ngờ em à?"

Tôn Hạo nói: "Tôi có ý gì? Tôi có ý gì? Em có biết tổ trưởng Lý vừa nói gì không?"

"Em đã nói rồi, em và Khổng Tiến An không có quan hệ gì với nhau, Lý Duệ Lâm chỉ là kẻ châm chọc, không có ý tốt!"

Nhưng em lại chột dạ.

Tôn Hạo nhẹ nhàng nói: “Em chột dạ cái gì?”

Tiêu Diệu Linh liên tiếp bị anh tra hỏi, cảm thấy rất khó chịu. Cô dứt khoát nói thẳng: "Đúng vậy, Khổng Tiến An và tôi không chỉ là bạn học cũ. Nếu gia đình tôi không xảy chuyện gì và tôi không về quê, có lẽ tôi đã cưới anh ấy."

“Hiện tại biết rồi, anh muốn thế nào?” Vẻ mặt Tiêu Diệu Linh không vui.

"Tất cả đã là quá khứ. Anh ta đã có gia đình từ lâu rồi, em cũng đã gả cho anh từ lâu rồi. Bây giờ chúng tôi là bạn học cũ, là bạn cũ. Anh cố tìm hiểu đến tận cùng để làm gì!"

Nếu gia đình cô không xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể cưới một kẻ thô lỗ và vô văn hóa như anh! Nếu cô đi gặp Khổng Tiến An thì đã sao, cô cũng không làm gì có lỗi với anh.

Tiêu Diệu Linh cảm thấy mình không có gì sai.

Tôn Hạo không thể giải thích được cảm giác của mình sau khi nghe được điều này, anh biết cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc gả cho anh, nếu anh không có bản lĩnh để bảo vệ cô, cô sẽ không cưới anh.

Anh nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể sưởi ấm trái tim cô.

Đã nhiều năm như vậy, trong lòng cô vẫn không có chỗ dành cho anh...

"Không có gì." Nói xong, Tôn Hạo xoay người rời đi.

Tiêu Diệu Linh sửng sốt: "Anh có ý gì?"

Nhìn thấy Tôn Hạo chuẩn bị đi khỏi nhà, cô tức giận cầm lấy chiếc cốc men ném vào mặt anh: "Quay lại giải thích rõ ràng!"

Tôn Hạo dừng lại: “Tôi còn có việc phải làm, tối nay nói chuyện sau.”

Bây giờ anh cảm thấy rất đau khổ và không muốn đối mặt với cô.

Tôn Tiểu Cường chơi chán nên đã cùng em về nhà. Nhìn chiếc cốc men trên mặt đất, thằng bé nhặt nó lên và nói: "Mẹ ơi, tại sao chiếc cốc cha uống lại ở dưới đất?"

Không ai trả lời, Tôn Tiểu Cường bưng cốc vào bếp, chỉ đạo anh trai múc nước, rửa sạch bụi bẩn trên cốc rồi bưng cốc mới vào nhà.

"Mẹ, mẹ có ở nhà không?" Tôn Hiểu Cường liếc nhìn mẹ, nghi ngờ hỏi.

Tiêu Diệu Linh ậm ừ một tiếng rồi trở về phòng. Nhìn cánh cửa đóng lại, Tôn Tiểu Cường gãi đầu.

"Anh ơi, mẹ làm sao vậy?"

"Làm sao anh biết!" Tôn Tiểu Cường nói: "Chúng ta vào nhà chơi đi."



Diệp gia, Phạm Khải lại tới đây ăn chực.

“Này, tôi vừa tới gặp vợ chồng Tôn Hạo…” Phạm Khải đột nhiên thần bí nói.

Diệp Vệ Đông đang buộc tóc cho con gái, lười biếng đáp: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, lề mề.”

Người ta ở ngay sát vách nhà hắn nên cứ một chút lại gặp, chẳng có gì là lạ cả.

Phạm Khải nghẹn họng, tức giận nói: “Anh sốt ruột cái gì?”

Dừng một chút, hắn hạ giọng nói: "Bọn họ hình như đã cãi nhau, tôi thấy sắc mặt hai người không mấy tốt đẹp, lại vừa tỏ ra xa cách."

Diệp Vệ Đông liếc hắn một cái, ánh mắt đầy ý vị sâu xa. Phạm Khải bị bị nhìn thì có chút sợ hãi, ôm Bàn Bàn vào lòng, nhìn anh: "Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"

Diệp Vệ Đông thản nhiên thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng nói: "Không ngờ bây giờ anh lại nhiều chuyện như vậy."

Phạm Khải: "..."

“Tôi cũng hơi tò mò về những gì anh nói, ai không biết tính tình Tôn Hạo rất tốt, đối xử tốt với vợ? Anh chưa nhìn thấy bầu không khí giữa hai người họ đâu, nhất định có mâu thuẫn! "

Nhìn thấy bọn họ như vậy, Phạm Khải cũng không dám chào hỏi.

"Ồ."

Bàn Bàn ngồi trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, vặn vẹo trong tay hắn, Phạm Khải nhanh chóng đặt thằng bé xuống, nhìn nó chạy lon ton trên đôi chân ngắn ngủn của mình.

Phạm Khải sau đó quay đầu lại nói: “Anh có thể phản ứng dữ hơn một chút được không?” Điều này khiến hắn trông như đứa nhóc chưa trải đời…

Diệp Vệ Đông không muốn để ý tới hắn, trên mặt nở nụ cười nửa miệng, "Anh nghĩ tôi nên có phản ứng gì?"

Phạm Khải bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn có vẻ không giỏi pha trò. Hắn ho hai tiếng, giọng nhanh nhảu nói: “Quên đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Hắn đưa mắt nhìn xuống, nhìn Đô Đô đáng yêu trong lòng đối phương, có chút ngứa tay.

“Anh không buộc tóc được,” hắn đang định di chuyển, “Để tôi buộc cho?”

Diệp Vệ Đông nghe vậy, nhướng mi nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tôi không làm được, anh có thể sao?"

Phạm Khải: “…” Ồ, đó là sai lầm, đàn ông không thể nói không được.

Tuy nhiên, giọng điệu câu hỏi tu từ của anh cũng khiến Phạm Khải không phục: "Làm sao anh biết tôi không thể làm được nếu không thử? Không thử thì sao anh biết tôi không làm được, phải không?"

Giản Dao: "..."

Vừa đi tới, cô đã nghe thấy họ nói chuyện gì mà có được hay không, cô liếc nhìn họ một cái.

Cô ho nhẹ một tiếng, tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Đừng khách khí, hãy để cô cũng nghe một chút nha!

Diệp Vệ Đông giải thích: “Anh ta muốn buộc tóc cho Đô Đô, nhưng anh nghĩ anh ấy không làm được nên anh không tin.”

Giản Dao: "..."

Liếc nhìn mái tóc của Đô Đô, bím tóc lỏng lẻo, độ dài còn không bằng nhau.

Tất cả thực sự là nhờ vào ngoại hình của con gái cô đã cứu lấy bộ tóc thảm họa này.

Cô cũng không chịu nổi nữa, cô còn dám nói, không biết xấu hổ nói người ta không được, anh cũng chẳng khá hơn chút nào?

“Em thấy anh cũng không khá hơn chút nào, tránh ra, để em làm.” Giản Dao đẩy Diệp Vệ Đông sang một bên.

Diệp Vệ Đông xoa xoa mũi, cô sợ anh làm đau con gái sao? Anh lặng lẽ đưa chiếc lược cho cô, nhìn cô cởi bím tóc mình buộc mất cả nửa ngày trời, khéo léo tết cho Đô Đô một bím tóc xinh xắn.

Giản Dao vuốt thẳng tóc mái của Đô Đô và vuốt ve khuôn mặt mềm mại của con bé. "Được rồi!"

Phạm Khải ở một bên nhìn, chậc chậc nói: "Nhìn xem, đây mới thực sự là tết tóc nè.”

Ding Ding.