Edit: Tiểu Đặng
Diệp mẫu đã làm xong đồ ăn sáng, Giản Dao rửa mặt xong liền đi theo Diệp Vệ Đông đi ra.
Diệp gia tất cả mọi người đều ở bên trong nhà chính, Giản Dao đi theo Diệp Vệ Đông cùng nhau chào hỏi từng người.
Diệp gia nhân khẩu đơn giản. Diệp phụ đã qua đời, Diệp mẫu sinh ba đứa con, Diệp Vệ Đông là nhỏ nhất, bên trên còn có một đại ca đại tỷ. Diệp đại tỷ đã sớm gả ra ngoài, Diệp đại ca cũng cưới vợ, cùng Diệp đại tẩu bọn họ có một nữ nhi ba tuổi, gọi là Nữu Nữu.
Diệp đại tỷ ngày hôm qua trực tiếp ở lại nhà mẹ đẻ ở một đêm, không trở về.
Những người khác đều hiền lành đáp lại Giản Dao, chỉ có Diệp đại tỷ thái độ có vẻ lãnh đạm.
Nàng vẫn đối Giản Dao không quá vừa lòng. Cảm thấy cô chỉ biết giả vờ giả vịt lấy lòng mẹ nàng, trong nhà điều kiện lại kém, căn bản không xứng với tiểu đệ có tiền đồ của nàng.
Lúc này nhìn thấy Giản Dao, ngoài miệng nhịn không được lên tiếng: "Em dâu, ngươi xem giờ này là giờ nào rồi, đây cũng là dậy muộn quá đi. Làm cho chúng ta nhiều người như vậy chờ một mình ngươi, như vậy mà ngươi cũng ngủ được hả? Phụ nữ a cũng không nên lười quá, bằng không sẽ bị nhà chồng ghét bỏ."
Cả nhà bỗng trở nên im lặng, không nghĩ tới Diệp đại tỷ lại không biết đúng mực như vậy, tân hôn một ngày đầu liền khiến em dâu khó xử.
Diệp Vệ Đông ninh hạ mi, hắn nhìn đại tỷ thản nhiên nói: "Đại tỷ, là em bảo vợ em ngủ nhiều một lát, chị có ý kiến gì có thể cùng em nói. Mẹ cũng chưa nói cái gì, Diệp gia còn không tới phiên chị mở miệng."
"Vệ Đông hai vợ chồng bọn họ hôm qua mới kết hôn, khẳng định là mệt. Giản Dao ngủ nhiều một lát cũng là bình thường, dù sao lại không có chuyện gì. Cơm đều đã làm xong, chúng ta vẫn là nhanh đi ăn cơm đi." Diệp đại tẩu cũng nói.
Diệp đại tỷ thấy đệ đệ ruột của mình bảo hộ nữ nhân kia như vậy, nhất thời tâm tình lại càng không tốt lắm.
Nhìn Diệp đại tẩu hoà giải, mở miệng chính là trào phúng một chút: "Đại tẩu thật thích làm người tốt a."
Tiếp theo không phục nói: "Mẹ ta tính tình tốt, bà ngượng ngùng nói, ta làm khuê nữ giúp bà nói không được sao?"
Diệp đại tẩu sắc mặt trầm xuống: "Ta nói chính là lời nói thật, không biết làm sao lại chọc tới người a."
Giản Dao không biết nói cái gì cho phải, Diệp đại tỷ này đây là vì cô dễ khi dễ sao? Vừa kết hôn tìm cớ khiến cho cô không được tự nhiên.
Nếu là như thế này, kia phải nói là nàng tìm sai người rồi...
Tròng mắt vòng vo chuyền, Giản Dao mặt mang ủy khuất nhìn về phía Diệp mẫu: "Mẹ, thì ra ngài đối với con có ý kiến sao? Ngài nếu đối con có gì không hài lòng, có thể nói với con..."
Chẳng qua, sửa cô là sẽ không sửa, ly hôn nhưng thật ra có thể lo lắng một chút.
"Không có hay không." Diệp mẫu vội vàng nói, trừng mắt nhìn lại khuê nữ, sốt ruột giải thích: "Đừng nghe đại tỷ nói bậy, ta mà đối với con không hài lòng, thì muốn con làm con dâu ta làm gì. Nàng đây là ở nhà chồng khó chịu, trong lòng không thoải mái, con đừng chấp nhặt với nàng."
Nói xong lại răn dạy khuê nữ vài câu.
Giản Dao kinh ngạc nhìn về phía Diệp đại tỷ, dò hỏi: "Đại tỷ, chẳng lẽ là bởi vì ngươi rất lười bị nhà chồng ghét bỏ sao?"
Diệp Vệ Đông:... Cái tính tình không chịu thiệt này, xem ra là không cần lo lắng Giản Dao bị khi dễ.
Diệp đại tẩu phù một tiếng cười ra tiếng, nàng rất muốn nói đại cô đây bị nhà chồng ghét bỏ chủ yếu là bởi vì nàng không thể sinh con trai.
Nhưng là nàng biết lời này không thể nói, vừa nãy nàng không nhịn được cười ra tiếng liền rước lấy ánh mắt bất mãn của bà bà. Hơn nữa, nàng cũng chỉ sinh một cái khuê nữ. Diệp đại tầu sờ sờ bụng còn bằng phẳng của mình, trong mắt cất giấu chờ mong.
Diệp đại tỷ gả ra ngoài bảy năm, sinh ba nữ nhi, bị mẹ chồng đặc biệt ghét bỏ, thường nói bóng gió quở trách nàng, Diệp đại tỷ không lo lắng, cũng không dám nói thêm cái gì, chồng cũng không tri kỷ, Diệp đại tỷ cuộc sống áp lực, ngày qua ngày thật sự là không như ý. Nguyên lai coi như tính tình sang sảng cũng thay đổi.
Diệp đại tỷ bị mắng ghẹn một cục tức không nói nên lời.
Hai mắt nàng tức giận trừng Giản Dao, Giản Dao mới không sợ nàng, Diệp đại tỷ càng sinh khí, nàng càng vui vẻ.
Từ bé đến giờ, Giản Dao sẽ không để mình chịu ủy khuất.
Diệp Vệ Đông nhìn đại tỷ còn muốn nháo, thản nhiên nhìn nàng một cái. Diệp đại tỷ bị ánh mắt hắn trấn trụ, không dám nói nữa.
Nhà mẹ đẻ chỉ có tiểu đệ là có tiền đồ, ngay cả mẹ đều nghe lời hắn nói, Diệp đại tỷ không dám sinh khí với hắn.
Diệp Vệ Đông nói: "Ăn cơm đi."
"Đúng đúng, ăn cơm ăn cơm." Nãy giờ ở một bên ôm khuê nữ làm đầu gỗ-Diệp đại ca như trút được gánh nặng, hắn không biết nói nói một hồi có gì tốt. Lãng phí thời gian không nói, còn trì hoãn ăn cơm.
Giản Dao trở lại phòng, lại cầm lấy gương nhìn qua. Nhìn mặt mình trong gương, thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại cảm thấy thần kỳ.
Nếu không phải bản thân cô đang ở hoàn cảnh này, thì cô đều không tin chính mình xuyên qua.
Nguyên chủ thế nhưng lại có một gương mặt giống cô như đúc, chính là không tinh xảo bằng cô, làn da có chút thô ráp, có chút ngăm, tóc khô chẻ ngọn lại hơi cháy vàng. Vóc người cũng không cao, Diệp Vệ Đông nhìn cũng một mét tám mấy, cô so với Diệp Vệ Đồng thì mới đến ngực hắn, đánh giá không đến một mét sáu.
TruyenHDDáng người cũng thật gầy, mặc một ít quần áo rộng thùng thình, trước sau nhìn không sai biệt lắm. Nhớ tới dáng người Diệp Vệ Đông, thắt lưng cứng rắn, cơ bụng tám múi, còn có đường nhân ngư...
Đối mặt với dáng người này của cô, Diệp Vệ Đông tối hôm qua thế nhưng vẫn có thể ngủ cùng, xem ra hắn cũng không kén chọn.
Nói thật, nếu cô cùng Diệp Vệ Đông đổi vị trí, cô không nhất định có thể tiếp tục.
Ai bảo là cô thích người có bộ dạng đẹp mắt, dáng người tốt đâu. Cô chính là một người nông cạn.
Ai, thật hoài niệm cô của trước kia trước cong sau vểnh, eo thon nhỏ, dáng người lớn lên rất đẹp. Cô mau chóng dưỡng trở về, cho dù là làm nông phụ, cô cũng muốn là nông phụ xinh đẹp nhất.
Cũng may thân thể này tuổi còn trẻ, mới hai mươi tuổi, so với tuổi lúc đầu của cô nhỏ hơn năm tuổi. Chính là theo cửu linh sau biến thành ngũ linh sau*, nghe có chút đáng sợ, ở chỗ cô khi đó lớn đều là bà nội người ta.
(*chịu á)
Lại nói tiếp thế giới này cùng thế giới kia của cô có rất nhiều chỗ tương tự, hằn là thế giới song song đi, các sự kiện lớn có thể cùng chỗ cô nguyên thế giới có chút khác, nhưng người cũng giống với người trong trí nhớ của cô.
Giản Dao phiền muộn vài giây, phỏng chừng cô là không có khả năng gặp lại người nhà của mình. Cũng không biết cô ở bên kia rốt cuộc là tình huống gì. Cô là đã chết? Hay chỉ là cùng nguyên chủ hoán đổi thân phận?
Giản Dao không thể hiểu hết, nghĩ nhiều vô ích, cô đem tạp niệm ném đến sau đầu.
Cũng may hiện tại hoàn cảnh tuy rằng không được tốt lắm, vật tư thiếu thốn, rất nhiều người nhiều nhà cơm đều ăn không đủ no. Nhưng Diệp gia trôi qua ngày vẫn là có thể, người nhà họ Diệp cũng rất tốt, trừ bỏ Diệp đại tỷ.
Hơn nữa không gian của cô vẫn ở đây, ông trời đối cô vẫn là không tệ lắm, không đem bàn tay vàng của cô lấy đi.
Giản Dao có một cái không gian linh tuyền, đây là năm cô mười tám tuổi lễ trưởng tành ngày đó, ba cô tặng cho cô một cái vòng cổ Ngọc Thạch điều trụy.
Không nghĩ tới thế nhưng lại là cái không gian linh tuyền, Giản Dao lúc ấy kích động cực kỳ.
Trải qua thí nghiệm, cô phát hiện trong không gian này nước linh tuyền có khả năng thải độc dưỡng nhan, từ từ bồi dưỡng thân thể.
Sau đó cô đem sự tồn tại của không gian nói cho ba mẹ. Bởi vì cô muốn dùng không gian để điều trị thân thể cho người nhà, thân thể mẹ cô cũng không tốt lắm. Cha mẹ là người đối với cô tốt nhất, cũng là người quan trọng nhất của cô, chỉ biết vì tốt cho cô, tuyệt đối không có tâm tư khác, Giản Dao không muốn gạt bọn họ, cũng không thể gạt được bọn họ. Sau đó một nhà ba người bọn họ dùng nước linh tuyền, thân thể ba mẹ cô đều dần trở nên khỏe mạnh, người cũng ngày càng trẻ. Chuẩn bị năm mươi đến nơi, mà nhìn chỉ tầm ba mươi tuổi.
Giản Dao vốn có bộ dạng xinh đẹp, sau khi dùng nước linh tuyền, làn da vừa trắng lại mềm, sắc mặt hồng nhuận, không có một chút tỳ vết nào, trông không khác gì mở filter làm đẹp, khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ.
Trừ bỏ linh tuyền, không gian của cô còn có thể dùng để cất giữ đồ vật. Vẫn là giữ tươi, lúc bỏ vào như thế nào, lấy ra liền là y nguyên thế ấy.
Mấy năm nay đi qua, Giản Dao đặt rất nhiều đồ linh tinh vụn vặt này nọ để trong không gian. Cái gì ăn uống, mặc dùng, châu báu trang sức, chính cô đều không nhớ rõ.
Muốn cái gì chỉ cần một ý niệm trong đầu liền có thể lấy ra, cực kỳ thuận tiện.
Ba mẹ sợ cô không biết lợi hại, báo cho cô tốt nhất ở một mình nới sử dụng. Ở bên ngoài thà phiền toái chút dùng tiền mua, cũng đừng vận dụng gì đó trong không gian, không thể để người khác phát hiện.
Giản Dao đều một mực đáp ứng, bí mật này chỉ một nhà ba người các cô biết.
Bây lại chỉ có một mình cô.
Giản Dao thở dài, sau đó từ trong không gian lấy ra cái bánh mì nhỏ, vui vẻ ăn xong lại uống thêm chén nước linh tuyền.
Lúc nãy cô cũng chưa ăn no, may mắn còn có không gian. Bằng không khiến cho cô mỗi ngày ăn khoai lang, bánh bột ngô, cô nhất định sẽ hậm hực chết.
Diệp Vệ Đông vừa đưa Diệp đại tỷ về nhà, quay trở lại phòng. Sau đó hướng Giản Dao mở miệng giải thích: "Đại tỷ kia chính là tính tình của nàng, em đừng để ở trong lòng."
Giản Dao đã sớm đem chuyện của Diệp đại tỷ ném đến sau đầu, nhưng nghe đến hắn thay Diệp đại tỷ nói chuyện, nhất thời có chút bất mãn, hừ một tiếng." Em tính tình cũng không tốt, ai khiến cho em không thoải mái, em cũng khiến cho hắn không thoải mái."
Diệp Vệ Đông thấy bộ dáng cô thở phì phì, ngoéo khóe miệng một cái, tiếng nói trầm thấp: "Anh biết, tối hôm qua đã biết"
Nguyên vốn tưởng rằng tối hôm qua cô là uống rượu mới có thể toát ra tính tình, không nghĩ tới cô thời điểm thanh tỉnh cũng là như thế này.
Trước kia đều là giả vờ sao?
Giản Dao nhớ tới sáng nay nhìn đến trên lưng nhiều thêm một vết cào, lại chống lại ánh mắt ẩn ý của hắn, nhất thời đem đầu xoay đến một bên không muốn nhìn hắn."... Anh biết là tốt rồi."
Người này là có chuyện gì xảy ra!
Diệp Vệ Đông trong mắt hiện lên ý cười, tiếp tục nói: "Anh không phải thay đại tỷ nói chuyện, anh là sợ có người sinh khí, sinh khí đối thân mình không tốt. Anh vừa đem đại tỷ đưa đi ra ngoài, cũng cùng nàng nói chuyện nói, nàng hẳn là hội thu liễm một chút." Dừng chút, Diệp Vệ Đông nói tiếp: "Nếu nàng gây sự, em cũng không cần khách khí với nàng" Giản Dao ừ một tiếng, cô là khẳng định sẽ không khách khí. Bất quá nhớ tới những gì Diệp đại tỷ nói cô cũng lười so đo, Giản Dao vòng vo chuyển tròng mắt, bắt đầu thử Diệp Vệ Đông.
"Anh có thể hay không cũng thấy được em lười?"
Diệp Vệ Đông nói: "Sẽ không." Sau đó lại bổ sung một câu."Tối hôm qua là vấn đề của anh, về sau sẽ không."
Mặc dù ở trong bộ đội hắn nghe không ít lần nhóm lão gia giảng lời nói thô tục, nhưng dù sao hắn cũng là lần đầu, không có gì kinh nghiệm. Nếm thử vài thứ, hơn nữa Giản Dao rầm rì sợ đau, chủ yếu bận tâm của cảm thụ của cô, ép buộc có chút lâu, làm cho cô không ngủ ngon.
Còn không hiểu bị đại tỷ lấy ra nói, Diệp Vệ Đông cảm giác có chút thật có lỗi.
"???" Giản Dao ngoài ý muốn liếc hắn một cái, là cô nghĩ cái kia ý tứ sao? Hắn là làm như thế nào đến nghiêm trang nói loại này nói. Giản Dao trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Tuy rằng cũng có chút do cái kia nguyên nhân, nhưng xét đến cùng, cô không phải là một người chịu khó.
Không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ tới chuyện đó đi.
Cô chính là hỏi hẳn có thể hay không cảm thấy cô lười, hắn lại không thể nói thẳng sao? Vì sao lại liên tưởng đến phương diện kia đi...
Giản Dao bên tai hơi hơi nóng lên, than thở một câu: "Ai nha, về sau không được dùng câu nói kia nói lại!"