Chương 1: Kết hôn

Editer: Tiểu Đặng

Hôm nay là ngày Diệp Vệ Đông kết hôn, trong sân Diệp gia người đến người đi, phi thường náo nhiệt.

Tiệc rượu chấm dứt, tân khách từng tốp từng tốp đi về, ồn ào náo động rốt cục cũng trở nên yên lặng.

Trời cũng tối.

Tân nương tử kính rượu xong trở về phòng ở.

Diệp Vệ Đông uống hết bát canh giải rượu Diệp mẫu nấu cho hắn, lẳng lặng đứng trong viện một lát, chờ men say tản bớt đi, hắn phun ra ngụm trọc khí, theo ánh mắt nhìn lên chữ hỷ màu đỏ trên cửa sổ, nhấc chân đi vào phòng.

Vừa đóng cửa lại, phía sau liền truyền đến động tĩnh, Diệp Vệ Đông nhanh chóng xoay người, một cái thân thể mềm mại ngã vào trong lòng hắn.

Diệp Vệ Đông theo bản năng thân thể đưa tay ra đỡ. Hắn cúi đầu nhìn về phía người trong lòng, là vợ mới cưới của hắn, Giản Dao.

Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt của Giản Dao, khiến cô có vẻ càng thêm ôn nhu. Ngũ quan của cô trông rất khá, cái mũi nhỏ mà lại thon, môi hồng nhuận no đủ, khiến người khác đặc biệt chú ý là đôi mắt cô. Vừa to lại tròn, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, rất câu người.

Diệp Vệ Đông kinh ngạc, thì ra vợ hắn có khuôn mặt đẹp như vậy. Hắn cùng Giản Dao kỳ thật cũng không có gặp qua mấy lần, trước kia mỗi lần gặp mặt cô lúc nào cũng hướng mắt nhìn xuống dưới, rất ít khi nhìn hắn.

Diệp Vệ Đông nhìn thấy nhiều nhất chính là đỉnh đầu của cô, cô ở trước mặt hắn tựa hồ thực câu thúc*.

(*gò bó, trói buộc, ràng buộc, làm mất tự do)

Không nghĩ tới Giản Dao sẽ chủ động nhào vào lòng hắn như thế, còn một mực nhìn hắn.

Cô giống như không chút khí lực nào, cả người dính lên người hắn. Chút ấy sức nặng của cô đối với Diệp Vệ Đông mà nói không tính là cái gì, hắn cúi đầu nhìn về phía cô hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đầu có chút choáng" Giản Dao thật nhanh trả lời.

Diệp Vệ Đông hạ ánh mắt, thì ra là say?

Trong tiệc rượu, vì nghĩ cho Giản Dao nên chỉ cho cô uống một ngụm rượu nho nhỏ, không ngờ tới tửu lượng cô lại kém như vậy. Diệp Vệ Đông đang muốn đem cô ôm đến trên giường, lấy canh giải rượu cho cô, chợt nghe tiếng cô nói: "Anh là ai nha?"

Giọng cô nhẹ nhàng, Diệp Vệ Đông cũng cực kỳ kiên nhẫn.

"Anh là chồng của em."

Diệp Vệ Đông đem cô ôm đến trên giường, liền đi phòng bếp bưng canh giải rượu dỗ cô uống.

Cô nhấp một ngụm liền cự tuyệt: "Không cần, khó uống."

Diệp Vệ Đông muốn cho cô lại uống một ngụm nữa, kết quả cô bỗng nháo lên tiểu tính tình, trực tiếp phất tay, thiếu chút nữa đem chén đánh đổ.

Diệp Vệ Đông bất đắc dĩ, thả nhẹ giọng dỗ dành cô: " Uống một ngụm cuối cùng được không?"

Diệp Vệ Đông thử đem chén đặt đến bên môi cô, chỉ thấy cô bình tĩnh nhìn nhiều hơn một chút, sau đó cúi đầu lại uống một ngụm.

"Tốt lắm."

Trông không khác gì tiểu hài tử.

Diệp Vệ Đông khóe miệng hơi hơi giơ lên, ừ một tiếng."Thật ngoan."

Cầm chén để lại chỗ cũ, Diệp Vệ Đông lại rót nước ấm cho nàng rửa mặt rửa tay, toàn bộ hành trình cô đều rất phối hợp.

Diệp Vệ Đông đem trên giường hạt sen táo đỏ thu gọn lại, cô tò mò nhìn.

"Đây là cái gì nha?"

Ngữ khí của cô thực hoang mang, giống như không rõ vì sao trên giường sẽ có mấy thứ này.

"Táo đỏ, hạt sen." Diệp Vệ Đông nói cho cô, dừng một chút lại nói: "Chính là sớm sinh quý tử, nghĩa là hy vọng chúng ta sinh con sớm một chút."

Cô gái nghiêng đầu, tò mò nhìn Diệp Vệ Đông đem hạt sen táo đỏ đã thu gọn đem đặt trên bàn.

Thời điểm Diệp Vệ Đông lên trên giường nằm Giản Dao còn chưa ngủ, hắn liền quay đầu nhìn cô. Không ngờ cô đột nhiên thấu đi lên, nóng lòng muốn thử nói: "Chúng ta đây kiếp sau đứa nhỏ sao?"*

(* câu này trong tình huống này ko biết sửa sao luôn 0o)

"..." Diệp Vệ Đồng giật mình kinh ngạc, nhìn ánh mắt sâu thẳm của cô, tiếng nói mất tiếng đáp lại một chữ.

"Được."

Hôm nay vốn là đêm tân hôn của bọn họ.

Đêm tối lạnh như nước, trong phòng lại nhiệt tình như lửa.

Ngẫu nhiên có kiều giọng nữ nhuyễn bất mãn nói thầm cái gì, giọng nam ôn nhu dỗ dành, dần dần liền trở nên hài hòa.

Không biết qua bao lâu, ánh trăng lặng lẽ trốn vào mây, mặt trời bắt đầu nhô lên phía chân trời.

Bởi vì thói quen nghỉ ngơi tốt, Diệp Vệ Đông đã sớm tỉnh. Tân hôn ngày đầu tiên, hắn không vội vã rời giường, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn người vợ mới cưới của hắn.

Diệp Vệ Đông thời điểm cứu cô không nghĩ tới bọn họ sẽ có về sau, cũng không có nhiều cảm giác. Chính là trùng hợp cứu một người mà thôi.

Không nghĩ tới cô lại trở thành vợ hắn.

Giản Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức, giống như vừa cùng người khác đánh một trận.

Tuy rằng không ngủ ngon, nhưng Giản Dao vẫn cảm thấy tâm tình rất tốt. Cô tối hôm qua có một giấc mơ khó có thể nói, trong mơ cô kết hôn, đằng trai còn đặc biệt soái, siêu hợp tâm ý của cô.

Đáng tiếc chỉ là giấc mơ... Giản Dao nhắm mắt lại lười biếng duỗi cái thắt lưng, tay không biết đυ.ng vào cái gì, khiến Giản Dao sợ tới mức lập tức thanh tỉnh.

Bên cạnh cô có cái gì đó, cứng cứng, sờ còn có chút đau tay...

Giản Dao mở to mắt kinh nghi bất định* hướng bên cạnh nhìn lại, sau đó thét một tiếng chói tai.

(*kinh nghi bất định: kinh ngạc- nghi hoặc- không xác định được)

"A aa a a..."

Cái gì, cái quỷ gì vậy?

Trên giường cô như thế nào từ bao giờ lại có nam nhân? Không đúng, đây căn bản không phải phòng của cô a?! Phòng ở này làm sao lại cũ nát như vậy, thôn trong thành so với phòng này đều còn sống tốt hơn!

Cô đây là bị bắt cóc đến thôn trong núi nhỏ làm vợ cho người ta sao? Giản Dao quay đầu lại nghiêng mắt nhìn nam nhân trước mặt, không phải đâu, nam nhân này đẹp trai như vậy, còn tìm không được vợ sao?

Khoan khoan, nam nhân này trông có chút quen mắt a...

Đây không phải nam nhân trong mơ tối hôm qua của cô sao??!

"Anh anh anh..."

Giản Dao đầu óc lộn xộn, không xác định rõ ràng lắm đây là cái tình huống gì.

Cô đây là còn ở trong mơ sao?

Diệp Vệ Đông không dự đoán được biểu cảm vừa tỉnh ngủ của cô là phản ứng như này, trong lúc nhất thời cũng không có kịp phản ứng lại.

"Anh?" Diệp Vệ Đông thấy Giản Dao anh anh anh một tiếng nửa ngày, có chút nghi hoặc.

Giản Dao không có trả lời, lúc này trong cô đầu dũng mãnh tràn vào rất nhiều hình ảnh xa lạ lại hỗn loạn.

Diệp Vệ Đông thấy cô không phản ứng, có chút lo lắng, đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Diệp mẫu.

"Sao thế? Vệ Đông, mẹ bỗng nghe được tiếng Dao Dao hô, có chuyện gì vậy?"

Diệp mẫu vốn cũng không muốn tranh cãi gì với đôi vợ chồng mới cưới này, chủ yếu là thanh âm Dao Dao giống như gặp kinh hoàng lại giống như bị khϊếp sợ, bà có chút lo lắng. Diệp Vệ Đông nhìn về phía cô, thấy cô biểu tình chính là có chút kỳ quái, này hẳn không có việc lớn gì, vì thế đề cao âm lượng trả lời: "Không có việc gì, cô ấy bị con sâu dọa sợ."

Giản Dao hốt hoảng nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, rất muốn phản bác, sâu cái gì mà sâu, cô là bị hắn dọa được không!

Diệp Vệ Đông đem phản ứng của cô thu vào đáy mắt, khóe môi hạ thấp, dò hỏi: "Em làm sao vậy?"

Giản Dao phục hồi tinh thần lại, tùy tiện tìm cái lấy cớ: "Ngủ mơ, lần đầu tiên trên giường xuất hiện một nam nhân, không kịp phản ứng lại, bị anh dọa đến."

Giản Dao chợt choáng váng, lúc nãy trong đầu cô đột nhiên tràn vào một loạt hình ảnh, cùng với tình cảnh hiện tại của cô làm cho cô hiểu được chuyện đang xảy ra.

Cô xuyên qua. Ngày hôm qua là đêm tân hôn của nguyên chủ cùng nam nhân trước mặt cô, kết quả không biết như thế nào, nguyên chủ biến mất. Cô vốn đang ngủ yên lành ở nhà, lại không hiểu nguyên nhân nào biến thành nguyên chủ.

Cô còn tưởng rằng đây là nằm mơ đâu, nguyên chủ uống rượu, cũng khiến đầu óc cô mơ hồ theo, mơ mơ màng màng lên giường cùng người khác, vẫn là cô chủ động... Nghĩ vậy, Giản Dao lại nhịn không được nhìn nam nhân bên người liếc mắt một cái.

Diệp Vệ Đông đang chuẩn bị chui đầu mặc quần áo, Giản Dao vừa lúc ngắm đến vết cào trên lưng hắn, mặt nhỏ liền đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt.

"Em ngủ tiếp một chút chứ?" Giản Dao ừ một tiếng, ngủ là cô ngủ không được, cô bình tĩnh một chút. Nhìn mọi người đi ra khỏi cửa, Giản Dao mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Cô nhìn quanh bốn phía, càng xem càng tấm tắc, ám ám thở dài, từ nhỏ đến lớn, cô chưa ở qua căn phòng nào kém như vậy.

Nhưng là theo trong trí nhớ biết được, điều kiện của nhà họ Diệp ở toàn bộ đại đội đã tính là tốt.

Như vậy chuyên xây phòng, toàn bộ đại đội không có mấy nhà.

Thiệt nhiều người ta trụ vẫn là thồ phòng ở.

Nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, nhà họ Giản, chính là ở nhà đất, tổng cộng có năm gian phòng ngủ, mọi người đều ở kín phòng.

Giản gia nhiều người, Giản phụ Giản mẫu sinh sáu đứa con, nguyên chủ đứng thứ năm, phía trước còn có ba ca ca một tỷ tỷ, đằng sau còn có một đệ đệ, năm nay mười lăm tuổi.

Giản gia tổng cộng hơn mười người, Giản phụ Giản mẫu thân thể không tốt, không thể làm việc nặng. Con cái nhiều, gánh nặng lớn, ngày qua ngày thật sự là túng quẫn.

Càng nghèo càng tính kế, cố không hơn cái gì thể diện.

Lúc trước Diệp gia cho một trăm tám mươi tám đồng tiền lễ hỏi cùng một ít vải vóc, điểm tâm, rượu trắng làm quà tặng. Mà nguyên chủ chỉ thu thập mấy bộ quần áo cũ liền gả qua đây, thêm một cái thùng gỗ lim cũng đủ làm người bất mãn.

Diệp gia cho vải, Giản gia cũng không bỏ được cho nguyên chủ làm một bộ đồ mới.

Khiến Diệp đại tỷ một trận bất mãn, nói thẳng không nên chấp nhận việc hôn nhân này. Diệp mẫu cũng có chút không nghĩ tới, lão Diệp gia nhà bà cấp lễ hỏi xem như cũng có thể diện, không nghĩ tới Giản gia lại đối đãi với con gái như vậy.

Bất quá Diệp mẫu không phải người quá để ý, dù sao gả đến Diệp gia chính là người nhà họ Diệp. Bà đối nguyên chủ cũng là thật thích, con dâu này cũng chính là bà chọn. Bà cảm thấy nguyên chủ cao ráo xinh đẹp, xứng đôi với Vệ Đông, lại chịu khó có khả năng, im lặng, là một đứa trẻ ngoan.

Về phần nhà mẹ đẻ, Giản Dao là một nữ hài tử, cũng không làm chủ được nhà mẹ đẻ.

Diệp mẫu có thể thông cảm cho cô.

Nguyên chủ kỳ thật cũng hiểu được không có mặt mũi gì, cầm của Diệp gia nhiều đồ như vậy, tốt xấu cũng có thể cho nàng đặt mua chút đồ cho ra dạng đồ cưới. Nhưng cô luôn luôn nghe lời cha mẹ nói, nghe được Giản mẫu khóc kể trong nhà nghèo, không có biện pháp, làm cho cô thông cảm nhiều chút, lại khen cô hiểu chuyện nghe lời, trong nhà điều kiện như nào mọi người đều biết, người nhà họ Diệp đều là người tốt, sẽ không để ý. Người khác nói như nào thì càng không phải vấn đề nghiêm trọng, chính mình ngày qua ngày tốt là được.

Nguyên chủ cảm thấy cũng có chút đạo lý, vì thế liền như vậy bị thuyết phục.

Nguyên chủ là một người không có chủ kiến, nàng gả được cho Diệp Vệ Đông, vẫn là vận khí tốt.

Kỳ thật Giản gia vốn là muốn đem cô gả cho một tên nam nhân ở trấn trên vợ trước đã mất còn có một con, bởi vì người ta ra lễ hỏi cao, vừa lúc trong nhà thuộc diện điều kiện không tốt, đệ đệ còn chưa kết hôn, vài đứa cháu cũng đến tuổi đi học, nhiều nơi cần dùng tiền.

Biết được chuyện này nguyên chủ ở thời điểm giặt quần áo cũng không yên lòng, quần áo rời tay thiếu chút nữa trôi mất, cô dưới tình thế cấp bách chới với, không may ngã xuống sông. Nếu không phải Diệp Vệ Đông vừa lúc đi ngang qua cứu cô, khả năng lớn là cô sẽ chết đuối. Nguyên chủ là cảm tạ Diệp Vệ Đông cứu mình, đem thổ sản mà mình kiếm được ở trên núi đưa đến Diệp gia, còn bồi Diệp mẫu làm việc, sau đó được Diệp mẫu thích, chủ động đem chuyện muốn cô làm con dâu mình trong đầu nói ra.

Lúc Diệp mẫu hỏi ý kiến nguyên chủ, kỳ thật nguyên chủ có chút sợ Diệp Vệ Đông, nhưng cô biết Diệp Vệ Đông là người tốt, hơn nữa Diệp gia điều kiện cũng tốt, cô cũng nguyện ý.

Diệp Vệ Đông kỳ thật bị Diệp mẫu thúc dục rất nhiều lần, hơn nữa cũng đến tuổi, cũng không có phản đối.

Diệp mẫu sợ đêm dài lắm mộng, con lần sau còn không biết khi nào thì trở về, đề nghị nhanh chóng làm hôn sự.

Giản gia cũng sợ bỏ qua cơ hội tốt này, Diệp gia mặc dù ở trong thôn, điều kiện cũng không so với trấn trên nhà kia của người ta kém, lễ hỏi cũng không ít, Giản gia ước gì sớm một chút đem nữ nhi gả đến Diệp gia, vì thế hai nhà cứ như vậy đạt thành chung nhận thức.

Ai biết, đêm tân hôn đang yên đang lành, Giản Dao không hiểu sao lại trở thành nguyên chủ.

Giản Dao: Cũng không biết nói gì, thật sự.

Biết có bao nhiêu người hâm mộ cô vừa ra sinh ra đã đứng ở vạch đích sao?

Cô đầu thai tốt dễ dàng sao? Vì sao còn muốn cho cô xuyên qua!

Nhưng là Giản Dao không thay đổi được kết cục, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

Giản Dao an ủi chính mình, tốt xấu gì ông chồng hiện tại của cô nhìn cũng không tệ lắm. Nếu mà gả cô cho tên nam nhân có vợ trước đã mất lần trước Giản gia tìm cho nguyên chủ.

Ngẫm lại Giản Dao da đầu liền run lên, cô cũng không nghĩ làm mẹ kế của người ta a.