Edit: Wu Xiǎn
__________
Khi rời khỏi trường mẫu giáo Trường Thanh ra thì sắc trời đã khuya.
Hai đứa trẻ buồn ngủ nằm trên vai của Lâm Tùy Châu, lung lay lắc lư như tựa như có thể ngủ ngay lập tức.
Tới vị trí đậu xe, ánh mắt Giang Đường tìm khắp nơi nhưng không thấy được xe của mình , thấy cô đang hoang mang, Lâm Tùy Châu lên tiếng: "Tôi cho người lái xe về rồi."
Không đợi Giang Đường hỏi, hắn lại nói: "Ngày mai là thứ bảy, về nhà luôn đi, Sơ Nhất hẳn là đang chờ cô."
Giang Đường rất bất mãn nhưng lại không biết nói gì: "Vậy anh lấy xe tôi về làm gì?"
Đang nói chuyện, chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ở trước mặt hai người, tài xế mở ra cửa xe, đỡ lấy Lương Thâm và Lương Thiển đang sắp ngủ.
Lâm Tùy Châu sửa sang lại cà vạt hơi loạn, ánh mắt tự nhiên nhìn lại đây: "Ngày mai mẹ tôi trở về."
"...... Cho nên?"
"Bà ấy không biết chúng ta đã ly hôn."
"......"
"Mẹ tôi đã lớn tuổi rồi."
Nói cách khác chính là không chịu nổi kí©h thí©ɧ.
Mỗi lần nhớ tới Lâm Ái Quốc nữ sĩ thì lại nhớ đến bộ dáng tinh thần phấn chấn kia. Bà ấy nhìn kiểu nào cũng đều không thể liên quan tới hai chữ "người già".
Giang Đường rũ mắt suy ngẫm, sau khi suy xét, nhẹ giọng nói: "Nếu anh không đem xe của tôi và Sơ Nhất mang về, thì khi anh thương lượng, có lẽ tôi sẽ đi. Nhưng mà hiện tại, không bao giờ."
Lâm Tùy Châu nghiêm túc suy nghĩ.
Cô lui về phía sau hai bước, cho dù là ngôn ngữ hay là biểu tình đều lộ ra vẻ lãnh đạm nồng đậm: "Tôi cực kỳ ghét bị người khác khống chế."
Giang Đường biết rõ tính cách của Lâm Tùy Châu, hắn có du͙© vọиɠ khống chế quá mạnh, mặc kệ đối với người nhà hay là đối với con cái, không chấp nhận được người khác nói chữ "Không", như là hiện tại, chỉ đơn giản hai hành động liền chặt đứt đường lui của Giang Đường, hắn chắc chắn Giang Đường sẽ vì bọn trẻ mà thỏa hiệp.
Đáng tiếc, cô sẽ không thoả hiệp.
"Hiện tại có hai biện pháp, thứ nhất: Anh nói thật về quan hệ giữa hai chúng ta; thứ hai, nói dối là tôi tới nhà bạn học cũ, tôi tin với tính cách của bà, bà sẽ không truy cứu tôi đi đâu, nhiều lắm thì cũng thấy lạ vì tôi làm sao còn có liên hệ với bạn học cũ."
Giang Đường nhướng mày cười, cho người đàn ông một bóng dáng tiêu sái dứt khoát.
Cô lên một chiếc xe taxi, rất nhanh, chiếc xe đã biến mất giữa màn đêm.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Lâm Tùy Châu chậm chạp khẽ di chuyển.
"Lâm tiên sinh, chúng ta đi chứ ạ?" Tài xế bên trong nhẹ giọng thúc giục.
Lâm Tùy Châu thu lại ánh mắt, ngồi lên xe: "Đi về."
Tài xế quay đầu lại: "Về chỗ nào ạ?"
Hắn nhắm mắt: "Nhà."
"......"
Cái nhà nào?
Tài xế không dám hỏi, nhưng cũng có đáp án.
Xe vững vàng chạy êm, ánh đèn led xanh hồng đủ loại màu ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại hắt vào trong xe, sau đó lập tức trở lại một mảnh thâm trầm tối tăm.
Thấy con gái đang ngủ bên cạnh, hắn kéo chăn mỏng qua đắp lên cho cô bé, sau đó nhìn Lương Thâm ở một góc run bần bật lại lạnh nhạt rời tầm mắt. Suy nghĩ một lúc, sau đó lại lạnh mặt ném cho cậu một tấm chăn.
Lương Thâm đột nhiên bị đánh thức, cậu mờ mịt nhìn xung quanh, nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Chậc lưỡi, ngây ngốc hỏi: "Mẹ đâu ạ?"
"Về rồi."
"Về chỗ nào?"
"Tiểu khu Hạnh phúc."
"À." Lương Thâm ngáp một cái, "Baba, con đói."
Hắn lãnh lãnh đạm đạm: "Nhịn đói đi."
Lương Thâm: "Con là trẻ con, nhịn đói không tốt."
Lâm Tùy Châu xem nhẹ: "Con xem ba còn sống không?"
Lương Thâm gật đầu.
Hắn nói: "Vậy con không chết được."
"......"
Cậu cảm thấy tâm tình của ba không được tốt.
Lương Thâm ôm chăn tựa như chú mèo con nhìn Lâm Tùy Châu, nhút nhát sợ sệt cũng không dám nói chuyện nữa, giờ phút này mới âm thầm nhớ tới Giang Đường, ít nhất...... mama ác quỷ cũng sẽ không để cậu đói bụng, sớm biết vậy lúc trước sẽ không tùy tiện lãng phí thức ăn. Suy đi nghĩ lại, Lương Thâm lại thầm thương xót cho nỗi khổ người nông dân.
Đang im lặng, hắn mở miệng: "Ngày mai bà nội sẽ đến, không được nói cho bà là ba đã ly hôn."
Lương Thâm lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con có thể về tiểu khu Hạnh phúc không?"
"Không thể."
Câu trả lời đúng như dự đoán.
Khi gần đến cổng lớn của Lâm gia, tài xế lái xe chậm lại, ông ta mơ hồ thấy phía trước có bóng người chuyển động, nheo nheo mắt, mơ hồ nhận ra ra đó là hình dáng một người phụ nữ, tài xế không khỏi nói: "Tiên sinh, phía trước có người...... Là phu nhân sao?"
Nghe tiếng, Lâm Tùy Châu ngước mắt nhìn qua đi.
Giang Đường đứng trong gió đêm khoanh tay lại, cúi đầu chán chết nhìn đá hòn đá nhỏ dưới chân, giữa mày hắn nhíu lại, sau đó rất nhanh lại giãn ra, ý cười giống như gió xuân phảng phất trên má.
Mở cửa xuống xe.
Lâm Tùy Châu thuận tay lấy luôn tấm chăn mỏng trên người Lương Thâm.
"Nhìn thử xem, đây là ai?" Hắn nói giễu cợt nói, trên tay lại đem tấm chăn mềm nhẹ phủ lên đôi vai mềm yếu cô độc của cô.
Đứng ở giữa gió lạnh một chút cũng làm cái mũi của Giang nữ sĩ đỏ rực lên: "Tôi chỉ là muốn gặp mẹ chồng cũ một chút, anh đừng có hiểu lầm."
Chủ động và bị động có sự khác biệt rất lớn.
Huống chi Giang Đường thật sự rất thích bà Lâm Ái Quốc, lại nhớ lúc ở bệnh viện, nếu lần này thấy, cô sẽ tự mình hỏi bà rốt cuộc có ở bệnh viện hay không.
"Đi vào trước đi." Lâm Tùy Châu ôm lấy cô đi vào phía trong.
Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh của tài xế, "Tiên sinh, Lương Thâm thiếu gia và công chúa nhỏ thì sao ạ?"
Lâm Tùy Châu: "......"
Ừ, hoàn toàn quên luôn!
Quên sạch không còn một chút.
Lâm Tùy Châu cho Tiểu Cao dọn dẹp một gian phòng cho khách, chờ bọn nhỏ đều ngủ hết, hắn chọn bình rượu vang đỏ, cầm hai ly rượu thủy tinh tới gõ cửa phòng Giang Đường.
Cạch, cửa phòng mở ra.
Cô mới vừa tắm rửa xong, tóc đang khô, trên người vẫn là chiếc áo ngủ thường mặc sau khi đã kết hôn, tay áo mỏng hơi xuyên thấu, phác hoạ đường cong thân thể, vẻ đẹp dụ hoặc mơ hồ.
Ánh mắt Lâm Tùy Châu vô thức bị làn da của mỹ nhân mê hoặc, tuy nhiên chỉ là trong phút chốc ngắn ngủi.
"Uống không?"
Giang Đường liếc mắt, nhường đường: "Được thôi."
Hắn thuận thế đi vào , rót rượu vang đỏ vào hai ly.
"Chỉ uống một ngụm nhỏ thôi." Giang Đường dùng ngón tay làm dấu kéo dài khoảng cách, "Tôi sợ uống say sẽ xảy ra chuyện."
Lâm Tùy Châu nở nụ cười: "Em sợ mất trinh sao?"
Sắc mặt Giang Đường biến đổi, "Anh, cái người này có thể đừng thô tục như vậy được không?"
Hắn nói: "So với hành động, tôi cảm thấy lời nói của tối rất thân thiết ."
"......Không biết xấu hổ."
"Cảm ơn."
"......"
Giang Đường lười nói nhiều với hắn, đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy tiễn khách: "Tôi muốn ngủ."
Thân thể hắn khẽ nhúc nhích, giơ tay chỉ chỉ phần lông mày bị thiếu: "Trước tiên hãy dạy tôi vẽ chân mày đã."
Giang Đường đặt một dấu chấm hỏi.
"Để như vậy tôi sẽ không thể tới công ty."
"Anh đến đây hơn nửa đêm chính là muốn tôi dạy anh cách vẽ chân mày sao?"
Đối mặt với đôi mắt không thể tưởng tượng được của Giang Đường, hắn thong dong gật đầu.
Giờ này khắc này, cô là cảm thấy Lâm Tùy Châu thực sự có bệnh, không những thế bệnh còn không nhẹ.
Vốn tưởng rằng hắn lại đây có ý xấu, không ngờ lại là...... chồng cũ tìm vợ cũ lúc nửa đêm khuya khoắt chỉ để vẽ chân mày!! Đầu óc bị nước vào à?!
Hai người lâm vào giằng co, hắn chậm chạp không có ý tứ nhích người ra, Giang Đường hít sâu một hơi, đành phải lấy một cái gương nhỏ và bút kẻ chân mày, cuối cùng vòng đến bên người Lâm Tùy Châu, hơi tựa vào anh, một tay đỡ chỗ tựa lưng của sô pha, một tay cầm bút.
"Hình dáng chân mày của anh rất đẹp, không cần phải cố vẽ thêm nhiều, dùng bút kẻ màu đen chậm rãi vẽ theo hình dáng của chân mày, như vậy như vậy......"
Giang Đường vừa nói, một bên giữ mặt Lâm Tùy Châu giúp hắn vẽ chân mày.
Khoảng cách của hai người rất gần.
Tầm mắt hắn đối diện với ngực cô.
Lâm Tùy Châu cảm thấy trên người cô có một cổ hương thơm vị kẹo sữa, không gắt, cực ngọt, khiến người ta cứ muốn ngửi mãi.
Khi nói chuyện, miệng cô phảng phất hương thơm của rượu vang đỏ làm hắn say thêm vài phần.
Lâm Tùy Châu khẽ nâng lông mi .
Ánh đèn sáng rực như lửa chiếu rọi lên khuôn mặt cô, cô vẫn luôn rất đẹp, đặc biệt đôi mắt, sinh động sáng ngời như là chất chứa ngàn vạn ngân hà.
Từ khi ly hôn, Lâm Tùy Châu luôn cảm thấy vợ cũ thật quá mê người.
Tầm mắt không khỏi lướt xuống, vô thức tàn sát bừa bãi khắp cơ thể cô, khi hai người ly hôn đến bây giờ, hắn hoàn toàn đã không "sống về đêm". Người ta thường nói đàn ông 30 như sói 40 như hổ, nhưng hắn cũng bận rộn việc công tác không hay nghĩ về nó. Ngày bình thường vừa về nhà đã nằm xuống giường ngủ, thanh tâm quả dục rất giống như hòa thượng. Nhưng thật ra hiện tại...... Giang Đường đã làm dục vọng ngủ say trong hắn hoàn toàn thức tỉnh.
Hầu kết Lâm Tùy Châu lăn lộn, giọng nói khản đặc, nhìn cô với đôi mắt như có ngọn lửa thiêu đốt.
"Giang Đường......" Lâm Tùy Châu khàn khàn giọng nói, "Ngực tôi có chút đau, em nhìn giúp tôi đi."
"Hả?"
"Rất đau, nhanh lên."
Sắc mặt hắn đỏ lên, không giống nói dối.
Giang Đường vội buông bút kẻ, duỗi tay kéo áo ngủ trên người hắn ra .
Quần áo rộng rãi vén lên để lộ vòng ngực to rộng, làn da lộ toàn những mạch máu, cơ bắp rắn chắc vô cùng gợi cảm. Hô hấp Giang Đường cứng lại, tức khắc bị nam sắc trước mắt mê hoặc.
"Có bị gì đâu?" Nửa ngày mới hoàn hồn, cô giả vờ bình tĩnh.
"Ừ, tốt hơn một chút." Lâm Tùy Châu lười biếng dựa ra sau, hơi nghiêng ly rượu vang đỏ đưa vào trong miệng, một giọt rượu màu đỏ tươi từ khóe miệng của hắn chảy xuống, chậm rãi chảy xuống cái cổ thon dài......
Giang Đường nuốt nước miếng, bị động tác này của hắn làm toàn thân nóng lên.
Thời đại sắc đẹp lên nắm quyền, đàn ông say mê thân thể quyến rũ của phụ nữ; phụ nữ cũng trầm mê với sự gợi cảm hữu lực của đàn ông.
Cô tự nhận chính mình là một người trần tục, ngoài mặt có thể ra vẻ thanh cao nhưng vẫn không thể chịu được sự câu dẫn của du͙© vọиɠ.
"Lâm tổng, tôi cảm thấy ngực của anh thật sự bị thương, tôi giúp anh mát xa một chút nhé." Nói rồi, Giang Đường đem tay mình đặt lên
Mát xa càng khiến làn da của hắn thêm nóng bỏng.
Ánh mắt Lâm Tùy Châu dần dần mê hoặc, trong cổ họng phát ra ý vị không rõ.
Âm thanh rêи ɾỉ của hắn câu dẫn linh hồn nhỏ bé của Giang Đường, cô hơi cong người, môi đỏ dán lên yết hầu của hắn.
Hô hấp của Lâm Tùy Châu càng thêm dồn dập, thanh âm đứt quãng: "Đây là nhà của tôi, em đừng xằng bậy."
Giang Đường có chút chột dạ: "Tôi không xằng bậy......"
"Tôi phải về phòng đây." Hắn nhíu mày đẩy ra Giang Đường, lay động đứng dậy, thất tha thất thểu hướng ra cửa.
Tất nhiên là do hắn uống nhiều quá.
Mắt thấy Lâm Tùy Châu sắp té ngã, Giang Đường vội vàng đi qua đỡ lấy, nháy mắt, toàn bộ sức nặng của người đàn ông đè lên người cô, Giang Đường chân không vững lập tức ngã mạnh vào chiếc giường mềm mại phía sau
Hắn ở trên, cô ở dưới, thân thể kề sát, ái muội dị thường.
Giang Đường bị trọng lượng của hắn ép tới mơ mơ hồ hồ, ý thức chưa hoàn hồn thì một đôi môi đã bao trùm tới.
Như đã kìm nén rất lâu đến giờ phút này mới trút xuống, thô bạo làm cô sắp hít thở không thông.
"Anh......"
Nụ hôn nóng bỏng dần trượt xuống, hắn thở hổn hển, thanh âm mơ hồ không rõ: "Tôi uống say rồi, em đừng làm bậy nữa......"
"......"
Haullyn sẽ dừng hẳn bộ truyện "
Xuyên thành vợ của vai ác" ! và kittenctump sẽ tiếp tục đăng tải bộ truyện "
Xuyên thành vợ của nhân vật phản diện".