Yooo
__________
Những lời này hoàn toàn làm Kiều Tú Liên tức giận, bà không thể tin nhìn Giang Đường: "Cô nói cô mang Sơ Nhất tới ở nơi này? Tôi thấy đầu óc cô hẳn là bị nước vào rồi, cô biết có bao nhiêu nữ nhân nhìn trúng vị trí của cô không? Lúc trước nếu không phải nhờ tôi, sao cô có thể an phận ngồi lên vị trí Lâm phu nhân này? Cô đi nhanh cho tôi!"
Từ sau khi con gái gả vào hào môn, Kiều Tú Liên cũng thơm lây làm quen không ít với các quý bà phú hào, các bà mặt ngoài thì rạng rỡ, lời nói sau lưng lại thê thảm không ngờ, ông chồng bên ngoài bao dưỡng tiểu tam tiểu tứ, vô số tiền tài nào đến tay các bà, kể cả ăn mặc sang trọng, đều chỉ là vì giữ mặt mũi đẹp cho nam nhân nhưng bên trong trống rỗng.
Kiều Tú Liên không muốn con gái mình biến thành như vậy, đến lúc đó cô bị vứt bỏ cũng không quan trọng, nhưng chính bà đến một phân tiền đều không lấy được!
Giang Đường biết rõ Kiều Tú Liên muốn gì, nguyên tác cốt truyện "Giang Đường" chết thảm, cái người mẹ này mặt cũng chưa lộ một chút.
Đối với bà mà nói, con gái chỉ là một cái máy ATM dài hạn, bên trong có tiền thì thăm hỏi mỗi ngày, bên trong không có gì liền chuồn mất, tình mẹ con ở chõ nào, máu mủ tình thâm ở nơi đâu.
Giang Đường mặt lạnh nhìn Kiều Tú Liên, "Tôi không đi, cũng sẽ không đi. Bà về sau sẽ không thể tiêu thêm một phân tiền nào của tôi nữa, càng không thể tiêu tiền của Lâm Tùy Châu."
Cô nói: "Nếu hôm nay bà tới đây, chúng ta liền nói thẳng ra, tôi căm hận bà, chán ghét bà, bà làm tôi ghê tởm, nhưng bà là người sinh tôi chăm tôi, là mẹ tôi, thân làm con gái bà tôi cũng không thể bắt bà làm gì."
Kiều Tú Liên kinh ngạc nhìn Giang Đường: "Cô nói mê sảng cái gì vậy?"
Giang Đường tiếp tục nói: "Nhưng mà ân tình đó, từ khi bà vì tiền tài mà hạ dược tôi, cũng đã trả hết, những gì bà nhận được từ tôi đã vượt xa giá bà phải trả. Từ đây sau, bà không cần xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không lại cho bà tiền nữa, như vậy chúng ta không ai nợ ai."
Kiều Tú Liên ngạc nhiên một câu đều nói không nên lời.
Bà biết tính cách của Giang Đường, mềm yếu vô dụng, mặc đánh mặc mánh, đối với cô là nói gì nghe đấy, nói một không nói hai. Chỉ là Kiều Tú Liên như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, cô hôm nay lại nói những lời này.
Trong mắt Giang Đường lạnh nhạt làm bà kinh hãi, càng phẫn nộ.
"Cô nói tôi vì tiền? Tôi còn không phải là vì cô sao" Nói nói, Kiều Tú Liên ngồi dưới đất khóc lớn lên, "Tại sao tôi lại sinh ra một đứa hỗn trướng bất hiếu thế này a! Gia môn bất hạnh a!! Chúng ta liền chờ Tùy Châu trở về, chờ hắn cho tôi công bằng."
"Được a." Giang Đường cầm chai nước bình tĩnh ngồi xuống sô pha, "Chúng ta chờ Lâm Tùy Châu trở về."
"Tôi làm tất cả còn không phải vì cô!" Kiều Tú Liên gào khan, trong ánh mắt một giọt nước đều không có, "Cô trở thành phu nhân giàu có, liền nghĩ một chân là đá văng mẹ già sao, nêu cô thât muốn cùng tôi đoạt tuyệt quan hệ, tôi lập tức đi kiện cô! Tôi muốn kiện chết cô! Không, tôi sẽ nhảy xuống từ trên này! Làm mặt mũi cô quét rác! Làm mọi người nhìn thấy con gái bức tử mẹ mình như thế nào!"
Nói, Kiều Tú Liên cong người bật dậy, đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài ban công phía trước mở cửa sổ.
Bởi vì kích động, khuôn mặt Kiều Tú Liên vặn vẹo: "Nếu cô không dọn về, tôi liền nhảy xuống, cô sẽ không còn gặp lại được mẹ ruột!"
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên xoay người vào phòng bếp, thời điểm đi ra, Kiều Tú Liên nhìn thấy trên tay cô cầm con dao phay chói lọi và một sợi dây thừng không biết lấy từ nơi nào.
Giang Đường đem hai đồ vật đến trước mặt Kiều Tú Liên, ngữ điệu lãnh khốc, nhìn Kiều Tú Liên ánh mắt càng bạc tình: "Hôm nay là chủ nhật, người ra vào rất nhiều, bà có thể nhảy lầu nhưng đạp chết người thì không tốt, cho dù không đạp chết người, đè chết chó mèo cũng cũng không tốt, bà cũng biết đó, đầu năm nay thú cưng so với mạng người đáng giá như nhau."
"Cô......"
Không chờ Kiều Tú Liên phát hỏa, Giang Đường liền tiếp tục bổ đao: "Dao phay sắc bén, cắt động mạch chủ là chết liền, nhưng mà máu sẽ phun tung tóe khắp nơi, rất khó lau sạch. Nếu bà thật sự muốn chết, tôi đề nghị bà nên thắt cổ, sạch sẽ lại thuận tiện, cũng có thể có cái cái chết toàn thây nguyên vẹn."
Nói xong, Giang Đường cười nhạt nhẹ nhàng đem hai món đồ ra trước mặt: "Chọn đi."
Thân mình Kiều Tú Liên run run thành một đoàn, nhìn dao phay sắc bén kia, nước mắt Kiều Tú Liên thật sự rơi xuống, không biết do sợ hay vẫn còn tức.
Giờ phút này, bà thật cảm thấy con gái của mình bị ma quỷ bám lấy, trước kia con gái ngoan như vậy, một câu mạnh miệng cũng không dám nói, nhưng mà hiện tại, trực tiếp bức người thắt cổ.
Kiều Tú Liên nắm chặt đôi tay, giơ tay chỉ vào mặt cô: "Đứa con gái bất hiếu!"
Bà cơ hồ dùng sức lực toàn thân, một cái tát đánh thẳng vào Giang Đường khiến cô phải lùi về sau hai bước.
Lỗ tai vù vù, trên mặt bị móng tay dài cắt ra một vệt máu.
Giang Đường duỗi tay sờ mặt, đầu ngón tay dính một vết máu.
Cô thở sâu, thật bình tĩnh buông đồ trên tay, tiếp đó ——
Bang!
Sau khi đánh xong bên má trái, cô lại tặng bên má phải của Kiều Tú Liên một cái tát.
Giang Đường dùng sức kéo tóc Kiều Tú Liên lên, hung hăng đem bà ấn dựa và mặt kính lạnh lẽo.
Khuôn mặt cô phản chiếu ánh sáng ngoài cửa kính, mí mắt rũ xuống lạnh nhạt vô tình.
Kiều Tú Liên không cam lòng giãy giụa, lại không cách nào lay động được Giang Đường.
Giang Đường tới gần, thanh âm thực lạnh: "Đứa con bất hiếu? Bà có tư cách gì để nói tôi bất hiếu?"
"Cô dám đánh tôi......"
"Nhưng tôi dám đánh bà đấy!" Nàng thanh thanh sắc bén, "Quá khứ tôi luôn thuận theo bà, bởi vì bà là mẹ của tôi, nhưng hiện tại, mặc kệ là vì Sơ Nhất, hay là vì tôi, tôi đều sẽ không nghe bà một câu. Ban đầu tôi vẫn muốn lưu lại với và chút tình cảm, nhưng bà...... Được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Tôi nói cho bà." Cánh tay Giang Đường ấn trụ thân thể của bà, "Bà không nên ép tôi, nếu bà ép tôi bức tới nóng chảy, tôi cũng sẽ không để bụng tình mẹ con gì nữa."
Vẻ mặt của cô quá mức đáng sợ, không ngừng truyền đến cảm giác áp bách làm Kiều Tú Liên nhũn cả chân.
Nhưng Kiều Tú Liên không cam lòng, khuất nhục càng nhiều hơn, trước kia cô mặc đánh mặc mánh, bây giờ dám đánh trả, thế nhưng lại uy hϊếp bà.
"Tôi còn không phải vì cô! Còn không phải là vì cho cô sông những ngày tháng tốt! Cô nhìn lại mình đi, làm Lâm phu nhân không phải rất thoải mái sao, nếu không phải nhờ tôi, hiện tại còn không biết cô sống chật vật ở nơi nào!"
Giang Đường ánh mắt âm thầm, "Nếu không phải vì bà, sao tôi lại rơi vào nông nỗi này......"
Nguyên chủ vốn là một thiếu nữ 19 tuổi, thanh xuân tươi đẹp, tháng năm rực rỡ.
Mặc dù biết hết thảy mọi việc đều định hướng đến kết cục nhất định của nguyên tác cốt truyện.
Giang Đường không khỏi thương tiếc cho bà.
Bà hẳn là rất hận, chỉ là phẫn hận này phát tiết sai đối tượng rồi.
Đột nhiên tiếng chuông cửa chợt vang lên, đánh vỡ bầu không khí bất an giữa cô và Kiều Tú Liên.
Kiều Tú Liên u ám trong mắt mắt có ánh sáng, cõi lòng đầy chờ mong nhìn về phía cửa .
_____
Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙