Chương 51: Lâm Tùy Châu tức giận

Haullyn~피곤한

__________

Kiều Tú Liên như là thấy sợi rơm cứu mạng, dùng sức tránh tay Giang Đường, nhào ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Tùy Châu ở ngoài, nước mắt bà lập tức chảy xuống, duỗi tay hung hăng nắm lấy cánh tay rắn chắc của Lâm Tùy Châu, than thở khóc lóc tố cáo: "Tùy Châu, con mau dạy lại vợ con đi!"

Mới vừa vào cửa nên Lâm Tùy Châu có chút ngây người, hắn nắm chặt Sơ Nhất, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Sao mẹ tìm được nơi này?"

Kiều Tú Liên cố ý ngẩng đầu làm Lâm Tùy Châu thấy rõ gương mặt bị đánh của mình, hướng nhìn Lâm Tùy Châu tố khổ: "Mẹ tới để khuyên Giang Đường về nhà, con bé không chịu, còn đánh mẹ! Con nhìn xem, con nhìn xem, nó đem mẹ đánh thành cái dạng gì này!" Nói, Kiều Tú Liên lại đem gương mặt mình gần sát một chút.

Giang Đường chạm vào khuôn mặt nóng rát của mình, tầm mắt trào phúng liếc xéo cười lạnh.

Lâm Tùy Châu bất động thần sắc lui về phía sau, một bàn tay đem Sơ Nhất bảo hộ phía sau người.

Hắn quay đầu: "Sơ Nhất, con về phòng chơi trước đi."

Sơ Nhất hiểu chuyện gật đầu, mắt nhìn thẳng qua Kiều Tú Liên vài lần rồi mới bước vào phòng mình.

"Mệnh tôi sao lại khổ thế này vậy a." Kiều Tú Liên nhịn không được khóc rống, "cha đứa nhỏ ghét bở vì sợ tôi lấy nó để trói buộc, sớm đã cùng nữ nhân khác cao chạy xa bay,tôi ngậm đắng nuốt cay giữ nó nuôi dưỡng nó, chưa tính con bé còn không báo đáp công sinh thành dưỡng dục của tôi, thế nhưng nó còn dám đánh tôi! Còn muốn tôi chết! Muốn tôi tự thắt cổ!"

Giang Đường như cũ vẫn không nói gì.

Tầm mắt Lâm Tùy Châu nhìn lại, ánh mắt dừng ở sợi dây thừng trên bàn vài giây, nhàn nhạt dời mắt.

Hắn đỡ Kiều Tú Liên ngồi lên sô pha, rót một cốc nước đưa tới: "Mẹ uống miếng nước trước đi."

"Làm sao mẹ còn muốn uống nước chứ!" Kiều Tú Liên đẩy Lâm Tùy Châu ra, "Bây giờ kinh tế đình trệ, quán mạt chược mẹ mở mỗi ngày cũng không được bao nhiêu người, còn có không ít người mỗi ngày thúc giục trả nợ, ban đầu nghĩ sẽ nhờ cậy con gái, kết quả......"

Kiều Tú Liên càng nói càng ủy khuất, nước mắt không ngừng đi rớt xuống.

Lâm Tùy Châu rút khăn giấy ra, ngữ điệu trầm ổn lại bình thản: "Mẹ thiếu bao nhiêu tiền?"

"Không quá nhiều, chỉ...... chỉ hơn mười vạn thôi."

Hắn không nói hai lời lấy ví tiền ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa qua: "Trong thẻ này còn 60 vạn, mật mã là sinh nhật Thiển Thiển."

Kiều Tú Liên ánh mắt sáng lên, vui vẻ tiếp nhận, bà hướng mắt nhìn Giang Đường, ánh mắt không hề có ý tốt.

Giây tiếp theo, Kiều Tú Liên cẩn thận hỏi: "Sinh nhật thiển Thiển là?"

Lâm Tùy Châu nhíu mày, như bất đắc dĩ, lại làm như bất mãn.

Hắn hơi mở miệng định nói, đột nhiên một bàn tay vượt qua, động tác lưu loát đoạt lại tấm thẻ ngân hàng.

Giang Đường lật xem tấm thẻ kia, cảm thấy có chút quen mắt, cuối cùng mới nhớ ra đây là tấm thẻ không lâu trước đây Lâm Tùy Châu đưa cho cô.

Cô cười lạnh thanh, ngẩng đầu: "Lần trước tôi không muốn, bây giờ tôi muốn giữ."

"Đây là Lâm Tùy Châu cho tôi, cô mau trả lại cho tôi!" Kiều Tú Liên vừa thấy tiền tới tay tiền lại bay, trong lòng quýnh lên, đứng dậy quyết tâm phải đoạt lấy được, nhưng bà thấp hơn rất nhiều so với Giang Đường, mặc cho giành thế nào cũng không động được tới đấu ngón tay cô.

Kiều Tú Liên trông mòn con mắt: "Trả lại cho tôi!"

"Giang Đường, đừng nháo." âm thanh Lâm Tùy Châu nhàn nhạt, "Của tôi đều là của cô, không cần vì loại chuyện nhỏ này mà xé rách thể diện."

Nói đến thể diện, lúc này Lâm Tùy Châu mới phát hiện nửa khuôn mặt của Giang Đường toàn bộ đều bị sưng lên, một vệt máu đi từ ngang mắt tới sống mũi, cực kỳ dễ thấy.

Hắn thần sắc không giống như trước, ánh mắt lập tức lãnh đạm, Lâm Tùy Châu nghiêm túc nói: "Mặt cô làm sao vậy?"

Kiều Tú Liên sau lưng cứng đờ, lập tức không dám nhảy nhót.

Giang Đường không có trả lời, khom lưng lấy ví tiền từ trong túi áo của Lâm Tùy Châu ra, một lần nữa đem tấm thẻ ngân hàng nhét trở về, sau đó nhìn về phía Kiều Tú Liên, "Bà ta đánh."

"Cô, cô đừng có bất hòa mà già mồm với tôi, sao tôi có thể đánh cô chứ? Hơn nữa, tôi sinh cô nuôi cô, đánh cô một cái thì làm sao?! Cô, cái đứa bất hiếu!" Nghĩ đến 60 vạn chuẩn bị bay kia, Kiều Tú Liên giận đến tức tối, bà nhìn xung quanh một vòng, cầm lấy đồ gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Giang Đường.

Lâm Tùy Châu một tay bảo vệ Giang Đường, một tay nâng lên ngăn cảm.

Phanh!

Gạt tàn thuốc nện thật mạnh vào chỗ xương tay hắn, rồi rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng thanh thúy.

Xương cốt của hắn bị đập mạnh sinh đau, chỗ làn da đó đã sớm đỏ bừng một mảng.

Lâm Tùy Châu không thèm để ý vẫy vẫy cổ tay tê dại, nâng mắt hỏi Giang Đường: "Không sao chứ?"

"Vì bà sinh tôi nuôi tôi, nên đánh chết tôi cũng có thể sao?"

Kiều Tú Liên vốn chỉ muốn hù dọa Giang Đường, muốn uy hiếp cô một chút, đâu biết sẽ làm Lâm Tùy Châu bị thương. Nếu có lỡ đánh trúng Giang Đường cũng không có việc gì, rốt cuộc thì đây là con gái bà, cho dù con rể tức giận cũng sẽ không làm sao, nhưng Kiều Tú Liên một chút cũng không nghĩ tới hắn sẽ bảo vệ Giang Đường như vậy......

"Thế... Cô phạm sai lầm, tôi đương nhiên phải đánh cô." Nói, Kiều Tú Liên không khỏi nhìn về phía Lâm Tùy Châu.

Mặt mũi hắn ít nói, đôi mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì, Kiều Tú Liên có chút hoảng hốt, không khỏi cúi đầu.

"Trước kia Giang Đường chưa xuất giá, là con gái của bà, cho dù bà đánh cô ấy, tôi cũng không quản được, càng không có tư cách đi quản." Hắn nói, ngữ khí nhàn nhạt, "Nhưng hiện tại, Đường Đường là vợ của tôi, là mẹ của bọn trẻ Sơ Nhất, bà ngay trước mặt tôi còn dám đánh vợ tôi, không còn gì để nói."

Lúc trước hắn còn gọi một tiếng "Mẹ", nhưng hiện tại đến một câu "mẹ" hắn cũng không nói, chắc chắn thật sự tức giận.

Kiều Tú Liên bất an quấy vạt áo, vừa rồi còn hùng hổ, bây giờ đừng nói khí thế, đến cả lỗ mũi cũng không dám thở mạnh một chút.

"Mẹ không phải cố ý......"

"Xin lỗi vợ tôi."

Hoàn toàn là ngữ khí ra lệnh.

_____

Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha! Yêu💙