Chương 47: Người cha tốt

[장을 줘] 🥺

__________

"Ăn cơm."

Khi Giang Đường từ trong phòng đi ra, trên bàn cơm đã bày biện đầy đồ ăn nóng hổi, cô nhìn qua, sườn xào chua ngọt, canh cá trích, thịt viên nhỏ mà ngây người.

Có chút không thể tin tưởng nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Đều là anh làm?"

"Ừ."

"Anh không phải không biết làm sao?"

Lâm Tùy Châu đem dọn bát đũa ra, khẽ nâng mí mắt lên: "Xem thực đơn."

Ba chữ vô cùng đơn giản, lộ ra cảm giác về sự ưu việt mạc danh trào phúng với Giang nữ sĩ.

"......"

Đều người, tại sao lại khác biệt lớn như vậy?

Giang Đường gắp một miếng thịt lên nếm thử, mặn nhạt vừa phải, chất thịt non mềm, vô cùng ngon miệng.

"Sơ Nhất, ra ăn cơm."

Không trong chốc lát, Sơ Nhất đi ra.

Giang Đường đem chiếc đũa đưa cho cậu: "Baba con làm, mau nếm thử."

Sơ Nhất càng ngạc nhiên, "Ba biết nấu cơm?"

Cậu sống 6 năm, chưa từng nghe nói Lâm Tùy Châu sẽ biết nấu cơm, cũng chưa từng thấy hắn vào phòng bếp, hôm nay vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy cha tự mình mặc tạp dề...... Xuống bếp.

Thật vi diệu.

Lại có một chút vui vẻ.

Bởi vì cậu cảm thấy cha như vậy thật bình dân.

Lâm Tùy Châu kéo ghế ngồi xuống, không nói chuyện.

Giang Đường ăn rất ít, ăn hai miếng đã liền no, nhưng bởi vì canh cá trích quá ngon, cô không khỏi uống nhiều hơn một chén.

"Sơ Nhất, baba nấu cơm ngon không?"

Sơ Nhất gật gật đầu, lại ngẩng đầu, thần sắc ngoan ngoãn: "Cảm ơn baba."

Hắn hơi mỉm cười, duỗi tay vuốt ve cái ót cậu một cái.

"Tôi nấu cơm, cô đi rửa bát."

Giang Đường ăn uống no đủ đừng nói đến rửa bát, nhúc nhích một chút cũng đều lười, cô nằm trên ghế sô pha mềm mại ăn quả quýt, ăn ngon lành xem Bản Tin Thời Sự, một lát sau mới nhớ tới trả lời Lâm Tùy Châu, không chút để ý nói: "Anh rửa."

"Cô làm."

"Tôi không làm." Trở mình, nhắm mắt lại.

Lâm Tùy Châu oán niệm trừng mắt liếc cô một cái, nhận mệnh thu dọn sau bữa cơm.

Dọn dẹp xong tất cả, Lâm Tùy Châu chú ý tới Sơ Nhất một mình ngồi trong góc chơi xếp gỗ, so với khi ở nhà, cậu hiện tại thoạt nhìn rất thả lỏng, trong lòng dịu lại, Lâm Tùy Châu đi qua, "Sơ Nhất, muốn tắm rửa cùng baba không?"

Sơ Nhất ngẩng đầu mắt to, có chút do dự nhìn Giang Đường, sau khi đạt được ánh mắt khẳng định của cô, mới gật gật đầu.

"Đi thôi."

Lâm Tùy Châu dắt cậu.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, Giang Đường thu liễm tầm mắt, hắn bây giờ mới nhớ ra là làm một người cha tốt, trước đây hắn làm gì?

Trong lòng khinh thường, xoay người tiếp tục theo dõi Bản Tin.

Khi đang chăm chú, hệ thống truyền đến một tiếng thanh thúy, cái âm hiệu này biểu hiện có người sắp tặng quà.

【Satan - Thánh Mẫu: Tôi lại làm một ít thuốc sủng vật, chỉ cần ăn cái này là có thể biến thành sủng vật, có tác dụng trong thời gian hạn định là 1 giờ a, mỗi người 10 viên! 】

【Thánh Mẫu - Satan: ???? Cầu anh đừng làm loạn đồ vật của Thánh giới chúng tôi? 】

【Satan - Thánh Mẫu: Ai chà, Ma giới như cô mới không cần có quan hệ với Thánh giới tôi. 】

【Thánh Mẫu - Satan: Không biết xấu hổ......】

【Đại thái giám - Ninh Lăng: Nhưng mà mấy viên thuốc của anh cũng không dùng làm gì a......( ̄_ ̄|||). 】

【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Nhiệm vụ của mọi người hôm nay là gì? Tôi hôm nay thiếu chút nữa liền qua đời. 】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Tôi không giống vậy, hôm nay khoảng cách giữa cái chết của tôi chỉ có 20 phút. 】

【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Tiểu Đường Đường cô cũng không nên như vậy a, tôi cũng không có gì để cho cô, cô có muốn ăn thịt người Trùng Khánh không? 】

【 Tiểu Khả: Giang Đường là ác quỷ! Cô ta không phải người! Tôi không cho phép các bạn đem bàn tay vàng mà tôi cho đưa tặng Giang Đường Đường!! 】

【Hệ thống nhắc nhở: Tiểu Khả đã bị Giang Đường Đường cấm ngôn. 】

"......"

".................."

".............................."

Con mẹ nó!

【Đại thái giám - Ninh Lăng: Không tồi, học rất nhanh. 】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Đâu có đâu có, vẫn cần mọi người chỉ dạy thêm. 】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Tôi muốn hỏi mọi người, có thần dược gì có thể trị liệu được chứng tâm thần phân liệt không? 】

【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Nhân cách của cô bị phân liệt? 】

Giang Đường im lặng, sau một lúc lâu nói: 【Con trai lớn của tôi】

【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Trời ạ! Cô thế nhưng không đơn giản là chỉ có một đứa con! 】,

"......"

Cái này căn bản không phải là trọng điểm?

Lúc này, Đại thái giám Ninh Lăng đột nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: 【Đánh một trận không phải là được sao, trẻ con mà, đều ăn không nhớ chỉ nhớ đánh.】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường:......】

【Đại thái giám - Ninh Lăng: A nha, quên, hiền thê lương mẫu là không thể đánh người. 】

【Satan - Thánh Mẫu: Tôi cảm thấy đánh một trận khá tốt, này nếu là ở Ma giới chúng tôi, không quản cậu bé phân liệt ít nhiều, ăn hết, a nghe được mùi thịt gà vị giòn tan. 】

【Thánh Mẫu - Satan: Cầu anh không cần tàn bạo như thế? Cầu anh hôm nay làm người đi. 】

Giang Đường: "......"

Cầu bọn họ giúp đỡ mình không khác kẻ ngốc là bao nhiêu.

Không một ai đáng tin cậy.

Bất quá......

Ngẫm lại lời Ninh Lăng nói có chút đạo lý.

Nhân cách phân liệt thứ hai của Sơ Nhất là 15 tuổi, cũng miễn cưỡng xem như tuổi dậy, là thiếu niên phản nghịch, có thể thích hợp để giáo dục, đem cái nhân cách hắc ám này dần dần cảm hóa, đến lúc đó kể cả không khỏi hẳn, ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng đến tam quan và cuộc sống sinh hoạt sau này của Sơ Nhất.

【Thánh Mẫu - Satan: @Hiền thê lương mẫu - Giang Đường, cho cô một lọ nước cảm hóa, chỉ cần uống cái này, cho dù đối diện là thập thế ác nhân, cũng sẽ bị hào quang tình yêu của cô cảm hóa, chỉ là hiện tại tôi là linh hồn Thánh Mẫu thân thể Ma quỷ, làm được nước cảm hóa có thể sẽ không còn thuần khiết như trước......】

Cái này được a!!!!

_____

- Tớ không nghĩ được tên nhan đề nào phù hợp. Các cậu nghĩ cùng tớ đi 📝

[Chapter edited by Haullyn]



Nếu thích các cậu hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha 😘! Yêu💙