Chương 46: Con mèo hoang nhỏ của tôi

今日は幸せですか?💁

♀️

__________

Một bữa cơm ăn bình thản, bầu không khí yên lặng, thậm chí còn tốt hơn thời điểm ở Lâm gia, nói thật ra, đột nhiên không có Lương Thâm Lương Thiển ầm ĩ, ít nhiều cảm giác cũng có chút không quen.

Sau khi chào tạm biệt Hạ Hoài Nhuận, Giang Đường dẫn theo Sơ Nhất đi tới siêu thị, chuẩn bị mua một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày phải dùng và đồ ăn rau dưa củ quả.

Sơ Nhất lần đầu tiên tới siêu thị, trong lòng nhảy nhót.

"Sơ Nhất muốn ăn cái gì đều có thể lấy a."

Cậu nhìn xung quanh, cầm lấy một gói không biết là đồ ăn vặt gì, quơ quơ bên tai, một tiếng sột soạt.

"Cái này có thể chứ ạ?"

"Có thể."

"Nhưng mama." Sơ Nhất nắm tay cô, vừa đi một bên hỏi, "Mẹ mua đồ ăn làm gì?"

Giang Đường nói: "Nấu cơm nha."

"Mẹ sẽ là người nấu sao?"

"......"

"............"

Tự hỏi lòng mình.

Giang Đường gian nan nói ra vài chữ: "Mẹ có thể học."

"A......" Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Hay là để con học làm đi."

"......???"

Cậu nói: "Có kỹ năng bên người luôn tốt hơn, chờ sau này kết hôn, con cũng có thể làm cho vợ mình."

"......"

Tiểu tử này tính giác ngộ thật cao a.

Về đến nhà đã là buổi chiều, mới vừa vào cửa, Sơ Nhất liền bất động.

Giang Đường buông chìa khóa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Tùy Châu đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

Người hắn mặc tây trang giày da, chân dài gác chéo, tóc đen hơi cuốn, lông mi nửa rũ.

Giang Đường nhíu mày: "Anh đến đây làm gì?"

Lâm Tùy Châu tùy tay đem điện thoại ném về một bên: "Thăm con."

"À." Giang Đường không có nghĩ nhiều, xách túi to đi vào phòng bếp.

"Baba."

Lâm Tùy Châu nét mặt dịu lại, đáp lời Sơ Nhất, "Ở đây quen chưa?"

"Quen rồi ạ."

"Thứ hai phải đến trường học mới, con có sợ không?"

Sơ Nhất lắc đầu: "Không sợ." Cậu nghĩ nghĩ, hỏi, "Lương Thâm Lương Thiển có khỏe không ạ?"

"Hai em rất tốt, con không cần lo lắng."

Sơ Nhất không hỏi nhiều, ý thức được Lâm Tùy Châu có thể có chuyện muốn nói với Giang Đường, sau đó, cậu tìm cái cớ rồi đi vào phòng.

Giang Đường đang ở lật xem thực đơn, tay nghề Tang Thi Vương khẳng định không thể dùng, tin cô ấy thì thà tin cái chày gỗ. Chỉ là...... Thực đơn cũng thật phức tạp, hàm lượng muối vừa phải? Số lượng vừa phải là nhiều hay ít? Nước tương một chút? Như thế nào là một chút? Quế một gram, một gram lại là bao nhiêu......

Nhìn cô khổ tâm nghiên cứu, Lâm Tùy Châu không khỏi nhướng mày: "Cô muốn nấu cơm?"

"Không thì sao?" Giang Đường lật trang thứ hai, "Cũng không thể lúc nào cũng ra ngoài ăn."

Hiền thê lương mẫu, sẽ luôn là biết nấu cơm.

"Cô không cần làm Sơ Nhất khó xử." Lâm Tùy Châu đột nhiên kéo lấy thực đơn, hắn cúi đầu tùy ý lật xem, cuối cùng cởi áo khoác tây trang, chậm rãi cuốn tay áo lên, cái động tác đơn giản này được hắn làm cho gợi cảm dị thường, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, cơ bắp đường cong gợi cảm quyến rũ, một số xương nhỏ ở cánh tay nhô lên đặc biệt bắt mắt.

"Tạp dề đâu?"

"Trong ngăn tủ trên."

Lâm Tùy Châu nâng cánh tay lên, dễ như trở bàn tay lấy xuống cái tạp dề nhỏ.

Mặt hắn không cảm xúc đeo lên, lấy tất cả thực phẩm trong túi ra, "Giúp tôi rửa rau đi."

Giang Đường:???

"Anh biết làm?"

Ánh mắt cô rất hoài nghi, người đàn ông giàu có như Lâm Tùy Châu, nhìn thế nào cũng không giống người từng tự mình cầm dao nấu cơm.

Hắn ánh mắt nhàn nhạt: "Không."

"......"

"Nhưng hẳn là tốt hơn cô."

"......"

Giang Đường không vui, một phen đoạt lấy dao phay trên tay Lâm Tùy Châu: "Tôi nói đại ca anh từ xa tới đây làm gì?"

"Thăm con."

"A." Giang Đường cười lạnh, "Làm ơn, chúng tôi mới dọn ra đây một ngày, cũng không phải mười ngày nửa tháng."

Nhìn Giang Đường hùng hổ dọa người, Lâm Tùy Châu thu liễm tầm mắt, xoay người đi cầm điện thoại, lại qua trở lại, hắn đọc từng câu từng chữ trên màn hình:" Lão hổ lớn của em, mèo con thật sự nhớ cái đuôi lớn của anh nha."

"......"

Lúc trước còn không cảm thấy gì, giờ phút này nghe hắn dùng thanh âm lãnh đạm chính miệng nói ra, cô mới cảm thấy cảm thấy thẹn vô cùng, vô cùng thẹn, đặc biệt là chữ "nha" cuối cùng, như vẽ rồng điểm mắt.

Kể cả da mặt Giang Đường có thể so với cả tường thành, lúc này cũng có chút mặt đỏ tai hồng, không phải thẹn thùng, mà là xấu hổ, không gì sánh kịp xấu hổ.

"Anh, anh lấy câu này ra ở đâu?"

Lâm Tùy Châu mặt không cảm xúc: "Từ con mèo hoang nhỏ của tôi."

Mèo hoang nhỏ Giang nữ sĩ: "......"

"Nghe nói cô nhớ......" Hắn ngừng lại, "Cái đuôi của tôi?"

...... Cái đuôi.

Giang Đường không khỏi quét mắt tới giữa hai chân hắn, sau đó che mặt: "Tôi, tôi gửi sai rồi."

"Gửi sai?" Lâm Tùy Châu đuôi lông mày khẽ nhếch, thanh âm chế nhạo, "Chẳng lẽ cô muốn gửi cho lão hổ hoang khác?"

"......"

Mắt thấy không lừa gạt được, Giang Đường cũng bất chấp tất cả: "Tôi đã rút về, anh tại sao lại có?"

Lâm Tùy Châu: "Tôi chụp hình bảo tồn."

"......"

TMD!

Người này thật không biết xấu hổ!

Người bình thường không phải lập tức sẽ xóa bỏ loại tin nhắn nhìn là thấy thẹn này sao? Hắn thế mà......Lại bảo tồn? Còn chụp hình? Còn cố ý tới đây giễu cợt cô?

Có bệnh.

Bệnh còn không nhẹ.

Thấy Giang Đường không nói gì, ý cười trong đáy mắt Lâm Tùy Châu càng sâu, hắn khom lưng tiến đến trước mặt cô, cố tình đè thấp âm thanh gợi cảm trầm thấp: "Chờ buổi tối, chúng ta lại thảo luận tiếp......"

Lâm Tùy Châu cố ý nâng nhẹ cằm Giang Đường, "Cô nói xem?"

Giang Đường vẻ mặt ghét bỏ vung tay Lâm Tùy Châu ra, tức giận nói: "Lăn, đừng lại gần bà."

Hừ một tiếng, xoay người ra phòng bếp.

Hắn cúi đầu nhìn xuống vệt đỏ trên tay, nhẹ nhàng vẫy tay, rất có oán niệm nhìn chằm chằm bóng dáng cô vài giây, trong lòng lẩm bẩm vài câu, lại thành thành thật thật ghi nhớ thực đơn nấu cơm.

Nữ nhân thật là kỳ quái, rõ ràng gửi tin nhắn nói muốn, bây giờ hắn bỏ hết việc từ xa tới đây, thì lại nói không cho lại gần.

_____

🙃

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn đăng thật nhiều nhiều chương mới nha 😘! Yêu💙