Chương 44: Ngày đầu đi dạy

Haullynに同行し続けてほしい.

__________

Hôm sau.

Giang Đường lái xe đi tới nhà của Hạ Hoài Nhuận.

Anh ta ở tại biệt uyển Giang Nam, cũng có chút xa so với khu X.

Một giờ sau, Giang Đường mang theo Sơ Nhất xuất hiện ở cửa.

Nhìn cổng lớn khắc hoa tinh xảo trước mắt cùng hồ nước dẫn tròn trong sân, cô liền biết đây là gia đình giàu có.

"Là cô Giang phải không? Mời vào đi."

Cổng lớn chậm rãi mở ra hai bên, Giang Đường từ từ giảm tốc độ xe, dựa theo chỉ dẫn đem xe vào, sau đó, tiến vào sảnh chính.

So với phong cách thẩm mỹ xa hoa của Lâm Tùy Châu, phẩm vị trang hoàng của Hạ Hoài Nhuận còn muốn xa hoa hơn nhiều, nội thất dụng cụ tuy không phải tốt nhất, nhưng lại rất có ý vị cổ xưa.

Cô nắm tay Sơ Nhất đứng ở phòng khách, sau đó nhìn thấy Hạ Hoài Nhuận từ trên lầu đi xuống.

Nam nhân khí chất ôn nhuận, ăn mặc tùy ý, trên mặt anh treo một nụ cười quen thuộc, dưới gọng kính bạc tròn, đôi mắt anh hiện lên ánh sáng nhu hòa.

"Chân em đã tốt hơn chút nào chưa?"

"Đã tối, cảm ơn Hạ tiên sinh quan tâm."

"Vậy là tốt rồi." Nói, lại nhìn về phía Sơ Nhất.

Giang Đường ngượng ngùng giải thích: "Hôm nay là thứ bảy, tôi không yên tâm khi để con ở nhà một mình, vì thế liền dẫn đến theo. Nhưng anh yên tâm, Sơ Nhất rất hiểu chuyện."

"Không sao." Hạ Hoài Nhuận lấy ra một viên kẹo từ trong túi, khom lưng đưa đến trước mặt Sơ Nhất, "Lần trước chúng ta đã gặp nhau, xin chính thức giới thiệu, chú là Hạ Hoài Nhuận, con có thể gọi chú là chú Hạ."

Sơ Nhất mắt nhìn viên kẹo, không nhận, đáp: "Chào chú, con tên là Lâm Sơ Nhất."

"Cái tên thật đặc biệt." anh xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, như một trò ảo thuật nhét kẹo vào túi áo cậu.

"Con có muốn đi xem hoa viên sau sân không? Hoa đều đã nở, vô cùng xinh đẹp, chú có thể bảo dì chuẩn bị cho con ít đồ ăn vặt."

Sơ Nhất biết chú có thể có việc muốn nói chuyện với mama, vì thế ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Hoài Nhuận giơ tay, dặn dò người hầu dẫn Sơ Nhất đi xuống đi xuống.

"Ngồi xuống trước đi."

Giang Đường đi theo ngồi vào sô pha.

Hạ Hoài Nhuận sớm đem bản hợp đồng đã chuẩn bị trước đẩy lên trước mặt Giang Đường, "Em nhìn xem, cần bổ sung cái gì không, nếu em không có ý kiến, có thể ký luôn ở trước mặt này."

Đó là một hợp đồng làm việc, trật tự rõ ràng, mức lương hợp lý, thậm chí hơi cao.

"Bởi vì ngày thường La La còn có các khóa học khác, cho nên chỉ có thể đem thời gian định vào thứ bảy và chủ nhật, một tiết học hai tiếng, nếu buổi sáng em không tiện, cũng có thể đem thời gian dời xuống buổi trưa."

"Không sao hết, buổi sáng là được rồi."

Giang Đường cầm lấy bút, trên mặt giấy ký xuống tên mình.

Hạ Hoài Nhuận nhận lại bản hợp đồng: "Tôi sẽ dẫn em tới phòng tập nhảy."

"Được."

Phòng nhảy ở lầu hai, chờ đến khi Giang Đường đi lên, Hạ La đã thay xong trang phục nhảy chờ cô.

Gặp lại Hạ La, Giang Đường như cũ cảm thán sự linh động và khuôn mặt tinh xảo của cô bé, không hổ là nữ chính sau này.

"Chào La La, cô là Giang Đường, người sẽ dạy khiêu vũ cho con."

Hạ La ngoan ngoãn: "Chào cô Giang."

Hạ Hoài Nhuận mặt mày nhu hòa, khom lưng nhìn cô bé: "Con phải thật nghe lời cô giáo nói, chú phải đi công tác trước."

"Vâng."

"Vậy La La xin nhờ em."

Giang Đường gật đầu, cởi áo khoác ngoài ra.

Anh xoay người ra cửa, không quên đem cửa đóng lại.

Phòng nhảy nháy mắt chỉ còn lại có Giang Đường và Hạ La, tuy là lần đầu tiên đi dạy nhưng Giang Đường cũng không hoảng loạn, Hạ La không giống như Lương Thiển, nhìn vô cùng ngoan ngoãn thông minh, hẳn là sẽ không khó dạy bảo.

Đang trong lúc cô còn suy nghĩ, Hạ La đột nhiên nói: "Cô Giang, cô đã có chồng chưa?"

"......???"

"Chúng ta bắt đầu học thôi, chúng ta sẽ có ba quy định với nhau, được chứ?"

"Ách...... Ba quy định?"

Hạ La nghiêm trang: "Thứ nhất, cô không thể thích chú con. Thứ hai, con phải nghe lời cô. Thứ ba, không thể để chú con thích cô."

"......????"

Giang Đường lại lần nữa mơ mộng đứng hình.

Trẻ con thế giới này rốt cuộc có tật xấu gì? Trẻ con nói chuyện ngoan ngoãn thông minh đâu rồi?

Cô có chút mệt, nhỏ giọng giải thích: "Cô đã có con, sẽ không thể thích chú con được."

"Vậy là tốt rồi." Hạ La ngẩng đầu lên, "Con chỉ có mỗi chú, cho nên không thể để bất luận kẻ nào cướp đi chú."

Cô lúc này mới nhớ tới, cả cha và mẹ Hạ La đều đã gặp nạn.

"Tất nhiên, cô sẽ không cướp chú đâu."

"Chúng ta bắt đầu nào."

Sau khi lừa gạt trẻ con, Giang Đường cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu: "Ký chủ, nhiệm vụ hằng ngày hôm nay bạn còn chưa làm a."

"Haha, không làm."

Nhiệm vụ hôm nay của cô là nhắn tin cho Lâm Tùy Châu viết: [ Lão hổ lớn của em, mèo con thật sự nhớ cái đuôi lớn của anh nha ~], thật ghê tởm, ai muốn làm thì làm.

Tiểu Khả: "Bạn thật sự không làm?"

"Không làm."

"Hỏi lại bạn lần cuối cùng, thật sự không làm sao?"

"Không."

"Được rồi cho bạn thêm cơ hội nữa, bạn thật sự thật sự không làm sao?"

"Tôi nhất định phải lặp lại một lần nữa, tôi thật không làm."

"Được rồi."

Giây tiếp theo, Giang Đường nghe được âm thanh nhắc nhở: Nhiệm vụ hằng ngày đã bị hủy, giá trị sinh mệnh liên tiếp bị trừ bỏ.

Tiếp theo, Giang Đường nhìn thấy số sinh mệnh của mình mỗi 0.1 giây nhìn đến chính mình sinh mệnh ngạch trống lấy mỗi giây 0.1 di chuyển chậm xuống, cứ theo cái đà này, khoảng cách đến với thần chết của cô chỉ còn 1 giờ.

"........."

".................."

"........................"

Giang Đường: "Tên tiện nhân."

Tiểu Khả: "Haha."

Tới a, tổn thương lẫn nhau a, xem ai có thể buông tha ai a, hệ thống còn không thể không có tính tình hoàn thiện sao? Nếu nó hiện tại thỏa hiệp, vậy sẽ phải vĩnh viễn thỏa hiệp, cái loại nhiệm vụ nhỏ nhoi như vậy còn không muốn làm, vậy chẳng phải sau này liền muốn trời cao a?

Có bản lĩnh không cần làm, có bản lĩnh liền qua đời ngay tại chỗ!

Hệ thống vĩnh viễn không làm nô lệ!!!!!!

_____

Spoil: Giang Đường cách cái chết còn không quá 20 phút...

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙