Chương 43: Sự tồn tại hợp lý

LET"s START

__________

Sáng sớm hôm sau, Giang Đường mang Sơ Nhất dọn đến tiểu khu Hạnh Phúc.

Sơ Nhất từ khi mới sinh chưa từng rời khỏi Lâm gia quá xa, bây giờ hoàn cảnh đã thay đổi, nói không hiếu kỳ không kích động là giả. Vừa vào cửa, Sơ Nhất đem cặp sách nhỏ để lên bàn, tò mò ghé vào ban công nhìn xung quanh phía dưới.

Căn nhà nho nhỏ này, chỉ có hai người cậu và mẹ ở, tự nhiên làm Sơ Nhất vô cớ mà thả lỏng, bởi vì không có cha áp bách, cũng không cần phải tuân thủ lễ giáo, càng không cần phải nhường em trai em gái bất kỳ điều gì.

"Sơ Nhất muốn ăn gì, mẹ sẽ làm cho con?"

Nấu cơm......

Nghĩ đến quá khứ đen tối của Giang Đường, Sơ Nhất không khỏi lâm vào trầm mặc.

Giang Đường cũng bỗng nhiên nhớ tay nghề của mình không được tốt lắm, ăn sẽ chết người, cô xấu hổ cười cười: "À vậy đi, chúng ta sẽ ra ngoài ăn nhé?"

"Đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh."

"Chúng ta sẽ đi nhà hàng sang trọng một chút."

"Nhưng con muốn cùng mama nấu cơm ăn ở nhà."

Giang Đường gãi gãi đầu: "Vậy, chúng ta nấu mỳ gói?"

"Thật tốt."

Sơ Nhất vui vẻ đồng ý.

Giang Đường đi ra ngoài mua hai gói mỳ ăn liền, lại đập hai quả trứng vào trong nồi, đột nhiên tâm lý cô hổ thẹn, vừa mới cùng Sơ Nhất dọn vào, ngày đầu đã thiếu cơm phải ăn mỳ gói.

Chua xót......

Đem bát mỳ đặt lên bàn, Sơ Nhất đã chuẩn bị tốt bát đũa.

Cậu vùi đầu ăn ngon lành, khi không chú ý, trên khuôn mặt nhỏ dính vài giọt dầu mỡ.

Giang Đường đưa tay qua giúp cậu lau đi, cúi đầu mở miệng nhỏ ăn mỳ.

Sơ Nhất chợt nhìn lại đây, sau đó cười.

"Làm sao vậy?"

"Không sao hết ạ, chỉ là mama nấu mỳ ăn rất ngon."

Giang Đường hơi 囧, "Mì gói đều là mùi vị này......"

"Trước đây baba không cho con ăn món này." Sơ Nhất nói, thần sắc bình tĩnh, "Cha nói không vệ sinh."

"Ăn thường xuyên sẽ không tốt cho thân thể."

"Mama." Sơ Nhất nhìn về phía Giang Đường, "Con biết mẹ mang con dọn ra ngoài, là sợ A Vô làm hại tới Thâm Thâm và Thiển Thiển."

Giang Đường ngẩn ra, chiếc đũa cầm trên tay ngừng lại.

"Con đều biết."

"Sơ Nhất......"

"A Vô không nên xuất hiện phải không ạ?" ánh mắt cậu ngây thơ như vậy, chói lọi trong sáng giống như gương, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng đều biết.

Giang Đường buông chiếc đũa, duỗi tay cầm lấy tay cậu, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Sơ Nhất, trên thế giới không có gì thứ gì là không thể xuất hiện, nó đều có sự tồn tại hợp lý của nó."

"Chỉ là A Vô lại không hề hợp lý."

Cậu lại cúi đầu, tốc độ nhai chậm một chút.

Giang Đường không biết Sơ Nhất suy nghĩ gì, có lẽ là khổ sở, là khó hiểu, là hoang mang, nhưng mà cô không thể nói ra lời an ủi, tất cả ngôn ngữ sở hữu được trước mặt đứa nhỏ này đều vô lực.

Cô thậm chí còn hy vọng Sơ Nhất không cần phải thông minh như vậy, hy vọng Sơ Nhất có thể tùy tiện vô lo như Lương Thâm, không hiểu tinh tế, như vậy...... Có lẽ sẽ không quá thống khổ.

"A Vô là anh trai của Sơ Nhất, là người bảo vệ, anh ấy tồn tại vì con, vậy là hợp lý."

Giang Đường nói xong làm Sơ Nhất thanh tỉnh, cậu mở đôi mắt tràn đầy ý cười: "Vậy Sơ Nhất cũng muốn làm người bảo vệ cho mẹ."

Giang Đường phì cười...., ý cười qua đi, trong lòng lại ẩn đau: "Ừ, vì vậy con phải lớn lên thật nhanh nha."

Thật kỳ diệu, đời trước cô sống gần 30 năm, có nhà giàu nói sẽ cho cô vinh hoa phú quý, có kim chủ nói sẽ cho cô vô số tiền tài, cũng có người qua đường bình thường nói lời thề tình yêu với cô, nhưng giữa nhiều nam nhân như vậy, chưa từng có người nói muốn bảo vệ cô.

Bọn họ tham luyến sắc đẹp của cô, trở thành trung thần dưới váy cô, chưa từng nghĩ tới sẽ xây dựng chô cô một bến đỗ.

Bây giờ, cô lại được cậu con trai sáu tuổi nói như vậy.

"Ngày mai mẹ sẽ đi dạy nhảy, Sơ Nhất muốn đi cùng mẹ không?"

"Có tiện không ạ?"

"Mẹ nghĩ bọn họ sẽ không để ý, chú ấy cũng là một người rất tốt."

"Con sẽ đi cùng mẹ."

*

Đêm khuya.

Sau khi Giang Đường đưa Sơ Nhất đi ngủ, cô đăng nhập internet tìm kiếm những trường hợp liên quan đến DID*, trong số người bị bệnh, đa số đều gặp phải bạo lực tra tấn tâm lý và thân thể ở nhiều mức độ, cô tiếp tục kéo xuống, chú ý tới một dòng chữ —— rối loạn nhân cách được định nghĩa là trạng thái kéo dài suốt đời.

[DID - Dissociative identity disorder: Rối loạn nhận dạng phân ly ( DID ), trước đây gọi là rối loạn đa nhân cách ( MPD ), là một rối loạn tâm thần đặc trưng bởi việc duy trì ít nhất hai trạng thái tính cách khác biệt và tương đối lâu dài. Nguồn Wikipedia]

Cô xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt khẽ liếc, nhìn thấy hai cẳng chân.

Sơ Nhất mạch áo ngủ đang đứng trước mặt cô, trong lòng ngực cậu còn ôm gối ôm Cậu Bé Bọt Biển, ánh đèn chiếu mờ nhạt, một đôi con ngươi trong trẻo trong sáng.

"Sơ Nhất sao còn không ngủ vậy?"

"Con có thể ngủ cùng mẹ không?"

Giang Đường cười một cái, khom lưng đem ôm cậu lên: "Chỉ có thể ngủ một đêm a."

Câu thấp thấp trả lời, đôi tay vòng lấy ôm chặt cổ Giang Đường.

Vào phòng ngủ, Giang Đường cẩn thận đặt Sơ Nhất lên giường ngủ.

Từ khi cậu có thể nhận thức ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên ngủ chung với mama.

Trên người cô có mùi hương thật bình yên, dễ dàng có thể trấn an nội tâm bất an của cậu, nhưng Sơ Nhất không dám dựa vào thân mật quá, cậu cẩn thận nằm thẳng ở một bên, ngay cả hô hấp đều thở ra thật nhẹ thật nhẹ, cậu chỉ là có chút sợ hãi, lại không biết sợ hãi cái gì.

Giang Đường nhận ra sự bất an của Sơ Nhất, nghiêng người ôm Sơ Nhất vào trong ngực, "Muốn mẹ hát ru cho con chứ?"

Sơ Nhất khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: "Con lớn rồi, không hát ru."

"Thỉnh thoảng một lần cũng không sao."

Giang Đường tĩnh tâm suy nghĩ lời bài hát, nhẹ vỗ về cậu khẽ ngâm nga.

Âm điệu thong thả làm cho cả bóng đêm trở nên ôn nhu tinh tế, cậu nhắm mắt lại, hô hấp dần dần ổn định.

Giang Đường không biết Sơ Nhất có tốt hay không, cũng không biết vận mệnh quỹ đạo có chạy đúng theo cốt truyện hay không, nhưng chỉ cần cô ở đây, chắc chắn sẽ mang lại cho cậu một phần che chở và yêu thích, tuy rằng bé nhỏ không đáng kể, cũng có thể làm cậu cảm nhận được một chút ấm áp nhè nhẹ, không giống như cô khi còn nhỏ, đến cả một cái ôm cũng đều thành hy vọng xa vời.

_____

Topic: Thể loại truyện các cậu thích và có hứng thú đọc nhất là gì?

Mong các cậu sẽ tham gia và chia sẻ thật nhiều các chủ đề mới với Haullyn nhé! Và đừng quên, nếu thích hãy VOTE và COMT tạo động lực cho tớ đăng nhiều chương mới nha! Yêu💙