Chương 40: Quyết định dọn ra ngoài

HELU~ Haullyn đây 🤗

__________

Bán hàng online khẳng định là không thể làm nổi, tác giả tiểu thuyết từ việc ký hợp đồng đến kiếm tiền lại quá hao phí thời gian, làm biên kịch thật ra có thể thử một chút xem, cô đã từng làm diễn viên, quen biết không ít kim bài biên kịch, mưa dầm thấm đất thì cũng có một chút cơ sở, đặc biệt là thế giới này cùng thế giới ban đầu không liên quan, rất nhiều giả thiết với thế giới đều phi thường mới lạ , viết ra sợ không ai muốn xem.

Thật sự không được......

Giang Đường có thể nhờ chị em trong nhóm tục mệnh giúp đỡ.

Nếu không được, cô liền đi làm người mẫu quảng cáo

Lớn lên đẹp còn có ngực lớn 36D, chính mình còn sợ không có cơm?

Giang Đường tự luyến hất tóc, càng cảm thấy tiền đồ chính mình sáng lạn.

*

Sau khi cùng Sơ Nhất về nhà, Lâm Tùy Châu vẫn không trở về, cô không vội, ngồi ở trên sô pha chậm rãi chờ.

Kim đồng hồ tích tắc kêu, nửa buổi tối cô ăn ba gói khoai, xem một bộ phim, uống tới hai lon Coca, còn ăn thêm phân nửa trái dưa hấu, Lâm Tùy Châu...... Như cũ không trở về.

Giang Đường có chút không kiên nhẫn, đột nhiên nhớ tới hộp đêm lần đó, Lâm Tùy Châu có thể cũng là chờ như thế này.

—— Lâm Tùy Châu thật là quá nhàm chán.

Rạng sáng, ba giờ.

Ngoài cửa sổ có ánh đèn lập loè, Giang Đường mơ màng ngủ gật tức khắc thanh tỉnh, vội lau vài miếng vụn khoai còn vương trên khoe miệng, lại tùy tay cầm vỏ ném vào thùng rác, lúc này mới khoanh tay trước ngực, yên ổn ngồi xuống.

Bóng đen di chuyển, chậm rãi tiến lại gần.

Ánh mắt cô nhìn theo, mắt thấy Lâm Tùy Châu muốn lên lầu, Giang Đường ho nhẹ: "Trở về thật sớm a."

Thân ảnh hắn dừng lại.

Giang Đường mở đèn, lưng thẳng tắp, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn.

Lâm Tùy Châu ngẩn ra, nâng cổ tay lên nhìn thời gian, nhíu mày: "Như thế nào còn không ngủ."

"Anh lại đây."

"Tôi mệt."

"Anh có qua đây không?"

Lâm Tùy Châu thở hắt, kéo cà vạt xuống đi đến bên sô pha, mắt nhìn thấy túi vụn và hạt dưa vương vãi, Lâm Tùy Châu do dự ngồi vào một góc sạch sẽ.

"Không bằng 5 giờ rồi anh về ?"

Lâm Tùy Châu: "5 giờ tôi phải lên phi cơ."

"......"

"Rốt cuộc chuyện gì? Ly hôn không cần bàn."

Giang Đường xụ mặt: "Thực sự nghiêm túc."

"Ừ." Hắn không chút để ý đáp lại, ánh mắt bỗng chốc dừng trên mặt cô, ánh mắt sâu thẳm, tới Giang Đường một trận tê dại, sau đó hắn giơ tay lên, chỉ vào mặt.

Giang Đường:???????

Hắn lại chỉ chỉ vào khuôn mặt mình: "Ở đây."

Giang Đường trợn mắt, không tình nguyện tiến lại gần mặt hắn hôn một cái: "Cái này có thể nói chính sự sao?"

Lâm Tùy Châu đột nhiên tiến lên, duỗi tay lấy ra hạt dưa dính trên mặt cô, sau đó ném vào thùng rác, nửa nâng mắt lên, bình tĩnh hững hờ: "Có thể."

"......"

"Bất quá tôi không hy vọng cô lại dùng cái miệng vị cà chua hôn tôi."

"......"

"A, còn có vị Coca."

"......"

"Hạt dưa cũng ăn ít đi, nóng."

"......"

"Nhân tiện ăn xong cũng phải quét luôn đi."

"......"

"Có thể, nói đi."

"......"

TM! Hoàn toàn không thể nói tốt sao!!

Chuyện gì cũng không muốn nói nữa, muốn ly hôn.

Thấy cô nửa ngày không mở miệng, Lâm Tùy Châu không kiên nhẫn nhíu mày: "Không nói tôi liền lên phòng, ngủ."

"Cho anh xem cái này." Giang Đường đem bên cạnh túi văn kiện đưa qua.

Hắn mở ra, rũ mắt đảo qua.

Họ tên được in rõ, Lâm Sơ Nhất, ba chữ phá lệ nổi bật.

Lâm Tùy Châu hầu kết lên xuống một phen, trong mắt không có cảm xúc, đôi môi gợi cảm mím chặt thành một đường thẳng tắp.

"Hôm nay tôi mang Sơ Nhất đi gặp bác sĩ, nó bị bệnh."

Hắn không nói chuyện, cẩn thận nhìn từng dòng chữ trong bệnh án.

Cuối cùng, "Tôi sẽ mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, Sơ Nhất sẽ không có việc gì."

Giang Đường trào phúng cười: "Anh còn không rõ sao? Cái mà Sơ Nhất cần từ trước đến nay đều không phải bác sĩ tâm lý."

Cô nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Bác sĩ nói nhân cách của nó có tính công kích, mặc kệ là vì Sơ Nhất hay là vì Lương Thâm cùng Lương Thiển, tôi quyết định sẽ mang Sơ Nhất dọn ra ngoài, thứ thằng bé cần là một hoàn cảnh mới. Tất nhiên, trường học bên kia cũng không thể tiếp tục. Tôi thấy khu X có trường tiểu học Hạnh Phúc cũng không tồi, tuy rằng không thể tốt như trường hiện tại, nhưng cũng đủ, chủ yếu là khá gần với bệnh viện."

Hắn thâm thúy: "Cô muốn mang Sơ Nhất đi?"

"Tôi chỉ muốn tốt cho Sơ Nhất."

Lâm Tùy Châu gắt gao xiết chặt túi văn kiện, xương tay chậm rãi dùng sức nắm lại, hắn muốn tìm ra một chút cảm xúc từ trong mắt Giang Đường, nhưng thấy được chỉ là bình tĩnh và chân thành tha thiết.

Hàng mi dài chợt rũ xuống, Lâm Tùy Châu bỗng cảm thấy mệt mỏi, âm thanh thong thả khàn khàn: "Cô cho rằng cô có thể có thể chăm sóc tốt cho Sơ Nhất sao?"

Giang Đường nói: "Tôi là mẹ thằng bé."

"Nhưng cô trước nay không xem mình là một người mẹ."

"Vậy anh cho rằng anh là một người cha thật sự tốt sao?"

Hắn không nói.

Giang Đường cười: "Anh cho rằng cho bọn trẻ cuộc sống sinh hoạt tốt là đủ sao? Bệnh của Sơ Nhất không phải là bình thường, sẽ không thể uống một chút thuốc, tiêm một ít dược là sẽ khỏe, anh cũng phải thừa nhận, thân là cha, anh làm Sơ Nhất cảm thấy bị áp bách. Nó đã từng lớn tiếng nói chuyện với anh chưa? Có phản kháng anh chưa? Có yêu cầu anh cái gì cao siêu chưa? Tất cả đều không có."

Cô tiếp tục nói: "Nếu còn ở lại nơi này, thằng bé sẽ điên."

Kim đồng hồ tiếp tục kêu, phòng khách to như vậy chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn, Giang Đường đang đợi một câu trả lời, nhưng nhận được chỉ là sự trầm mặc của Lâm Tùy Châu.

Cô vươn tay đặt lên mu bàn tay hắn, thế nhưng phát hiện làn da hắn vô cùng lạnh lẽo.

Giang Đường mở miệng: "Tất cả là vì Sơ Nhất, để tôi đưa thằng bé đi."

"Được."

Cuối cùng, Lâm Tùy Châu thỏa hiệp.

"Nhưng hai mẹ con phải ở nơi tôi đã an bài sẵn, bác sĩ cũng vậy. Chuyện này cô cần thiết phải đáp ứng tôi."

Quả nhiên, Lâm Tùy Châu cường thế mặc kệ làm cái gì, đều phải nắm giữ quyền làm chủ.

Bất quá đều không quan trọng.

Giang Đường gật đầu: "Tôi đáp ứng. Anh cũng phải đáp ứng tôi, bất kỳ thời điểm nào cũng không được nhúng tay chuyện của chúng tôi."

"Được."

Hai người chính thức có được ý nghĩ chung.

Cô nhìn hắn một cái, đứng dậy lên lầu: "Anh đi ngủ sớm một chút, 5 giờ không phải còn lên phi cơ sao."

Hắn nơi nào còn có tâm tình lên phi cơ.

Lâm Tùy Châu lấy ra tờ giấy chuẩn bệnh lạnh băng, từng chữ một hắn đều nhận thức rõ, đều ở gần nhau nhưng lạnh lẽo xa lạ.

Trong ba đứa con, Sơ Nhất là anh cả, cũng là đứa hiểu chuyện nhất.

Lâm Tùy Châu đặt tên cho cậu là Lâm Sơ Nhất, mới tới nhân gian, độc nhất vô nhị.

Bởi vì anh cả bớt lo, cho nên Lâm Tùy Châu trước nay đều không nhọc lòng với con trai cả, cưng chiều con gái, nghiêm khắc với con trai, bây giờ ngẫm lại, hắn đích xác là quan tâm không đủ nhiều. Giang Đường nói đúng, hắn không phải là một người cha tốt.

Lâm Tùy Châu một đêm không chợp mắt, một mình ngời từ tối tới lúc bình minh.

Tia sáng đầu tiên hiện lên, khi thư ký gọi điện thoại, Lâm Tùy Châu mới đột nhiên thanh tỉnh.

Hắn xoa xoa đôi mắt đau nhức, duỗi tay nhận điện thoại: "Gì."

Bởi vì quá mức mệt mỏi, âm thanh hắn đặc biệt khàn khàn.

"Lâm tổng, thành phố S bên kia......"

"Từ chối đi."

"......Dạ."

Lâm Tùy Châu lại nói: "Thuận tiện giúp tôi nhìn xem tình hình phòng ốc xung quanh khu X, khoảng cách gần Tiểu học Hạnh Phúc nhất có thể, tính anh toàn cao lên một ít."

"Vâng, tôi lập tức đi làm."

Điện thoại cắt, Lâm Tùy Châu sắp xếp lại bệnh án, từ trên sô pha đứng lên.

Hắn quay người lại, liền thấy Sơ Nhất xuất hiện ở phía sau hắn.

"Buổi sáng tốt lành, baba."

Lâm Tùy Châu thần sắc trầm xuống, hơi hơi giơ tay: "Lại đây, Sơ Nhất."

Cậu mặc áo ngủ, khẽ bước qua.

Lâm Tùy Châu đã lâu không nhìn kỹ con trai lớn, cậu giống như cao lên một ít, cũng có điểm rắn chắc hơn.

"Nếu cho con cùng mẹ đi ra ngoài một mình, con đồng ý không?"

_____

Spoil: A Vô... không cho phép anh nói như vậy....

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙